Navbar


New: Biggest Hiphop News in Vietnamese - DUNKARE MAGAZINE [ Click here to visit ]

Saturday, September 15, 2007

Bỏ học! Tiếc hay không tiếc?

Bỏ học!
Tiếc hay không tiếc?


Tôi có hối tiếc, vì tôi đánh MẤT:
+ Tôi không thể dành ra một ngày 5 tiếng, một cách đều đặn và có kỷ luật dành cho việc học. Bởi muôn vàn việc to, việc nhỏ đã ngốn hết thời gian của tôi.
+ Tôi không có thầy-giáo-sư để được hướng dẫn.
+ Tôi không có nhiều bạn.
+ Tôi được người khác mang lại cho tôi những cơ hội tốt như du học, học tiếp lên cao học, làm việc lương cao tại các tập đoàn v...v...
+ Tôi không được đào tạo từng bước, từng bước vững chải.
+ Tôi không có sách giáo khoa.
+ Tôi không có người để đổ lỗi: "Vì thầy đó dạy dở quá...", "Tại chương trình nặng nề quá..." v...v...
+ Và còn nhiều thứ mất mát cho việc bỏ học...


Nhưng bù lại, tôi ĐƯỢC những thứ sau, mà nếu tôi đi học, tôi sẽ không có nó
[ nhấn vào đây để xem tiếp ]

+ Tôi được quyền tự do sắp xếp thời gian biểu cho việc tự học. Tôi tự học ngay cả khi lang thang trong công viên.
+ Tôi có 1000 người thầy ngoài phố, trên đường, trong công ty v...v...
+ Tôi có những người bạn kinh doanh, những người bạn đồng nghiệp, những người bạn sách vở, tốt hơn đám bạn lăng nhăng.
+ Tôi phải tự tạo ra những cơ hội du học cho mình, tự tìm và ứng cử vào những vị trí tôi mong muốn, tôi có quyền.
+ Tôi học một cách uyển chuyển, phù hợp cho những thứ tôi đang cần và sắp cần, tôi không cần bận tâm những thứ KHÔNG ĐÁNG HỌC.
+ Tôi có cả một kho tàng kiến thức ở trường đời.
+ Tôi phải tự chịu trách nhiệm cho thất bại cũng như thành công của mình, tôi không thể đổ lỗi.
+ Và còn nhiều thứ ĐƯỢC kể từ khi tôi bỏ học....


Nhưng cũng xin nói thêm, đây là nói về tôi, chứ không phải nói về số đông. Tôi mang khát vọng to lớn hơn mái trường cũ kĩ với quyển sách giáo khoa tái bản hơn HAI MƯƠI LẦN! Tôi mang hoài bão thay đổi bản chất chứ không thay đổi trang bìa. Vì thế, khi tôi thoát ra khỏi sự rập khuôn, sáo rỗng của nhà trường, tôi mới phát huy hết khả năng của tôi.
Kiến thức trong sách vở là điều đáng quý, không ai có thể phủ nhận. Nhưng phương pháp nào để kiến thức đó tồn tại được bên dưới lớp xương sọ là điều khác. Đa phần các thầy cô giáo ngày nay đều quy lỗi cho học sinh kém cỏi vì lười. Xin thưa là không hẳn. Bởi bản chất tuổi học sinh ăn chưa no, lo chưa tới thì không hề biết đến từ siêng. Bọn nó lười như nhau. Chỉ khác biệt là ai thích học hơn ai thôi.


+ Vậy kẻ nào thích học?
+ Xin thưa kẻ nào học mà thấy hứng thú thì kẻ đó ham học.
+ Vậy kẻ nào học mà thấy hứng thú?
+ Xin thưa, kẻ nào thấy môn học đó có ích và phù hợp với chính kẻ đó.
+ Vậy xin hỏi môn nào là thích hợp?
+ Thưa, danh sách là 9.844 môn, ứng với sở thích của hơn 80 triệu dân! Có khi hơn.
+ Vậy ta đưa hết vào nội dung học nhé?
+ Thưa, ta dùng xe tải hay xe cẩu để chở sách ạ? Vì hiện nay học sinh vác sách nặng đến 7,8 kg cho 12 môn học rồi.
...

Ta phải giải quyết cách nào đây?
Tôi không biết. Tôi không đủ tiền mua xe tải để chở sách. Và vì thế, tôi chọn cách giải quyết của tôi: BỎ HỌC.
[ nhấn vào đây để đóng lại ]

No comments:

Post a Comment

Người viết chịu trách nhiệm về những gì người đó đăng tải tại đây, vì thế Ngôi nhà nhỏ không duy trì sự kiểm duyệt comments.

Trong một số trường hợp nhất định, việc loại bỏ những comments không thích hợp nhằm duy trì một môi trường lành mạnh và thân thiện, là cần thiết tại Ngôi nhà nhỏ.