Monday, June 28, 2010
Thursday, June 17, 2010
The crazy bird, so funny
Bữa nay lại tiếp tục rảnh, chia sẻ mấy đoạn clip tìm được trên YouTube cho vui vẻ nhà cửa nè.
Một chút vụn vặt
Vậy là từ nay không còn ngồi online trông ngóng cái nick Gmail nó sáng lên nữa rồi, mà thay vào đó là lu bu, mỗi người một việc, vừa học vừa làm, mọi thứ quay quay theo quỹ đạo công nghiệp mất rồi... Mong là anh và em, sẽ biết cân đối và dành thời gian cho AiEi, cho góc riêng nhỏ nhỏ.
Hôm qua lang thang trong vạt rừng nhỏ, đạp phải cái gì lạ lạ, ố ồ, trái thông! (tạm gọi là vậy đi.) Nhặt lên, thấy tiếc tiếc, dường như tạo hóa làm ra cái gì cũng hoàn hảo, thế mà nó cứ nằm lăn lóc ven đường như thế.
Ước gì có cái kho to đùng, mình sẽ chứa hết mấy thứ con con như thế này. Đem về mấy trái, chưng lên trang trí cho cái bàn ở phòng khách...
Mình dần dần giống dân hippi rồi...
Hôm qua lang thang trong vạt rừng nhỏ, đạp phải cái gì lạ lạ, ố ồ, trái thông! (tạm gọi là vậy đi.) Nhặt lên, thấy tiếc tiếc, dường như tạo hóa làm ra cái gì cũng hoàn hảo, thế mà nó cứ nằm lăn lóc ven đường như thế.
Ước gì có cái kho to đùng, mình sẽ chứa hết mấy thứ con con như thế này. Đem về mấy trái, chưng lên trang trí cho cái bàn ở phòng khách...
Mình dần dần giống dân hippi rồi...
Tuesday, June 15, 2010
Sunday, June 13, 2010
Bình thường và đặc biệt
"Simple" © sangdth 2010 |
Tôi đi cũng đã được hai tuần. Bạn bè xa có, gần có, hễ gặp trên Yahoo! thì trách trên Yahoo!, hễ gặp trên Facebook thì trách trên Facebook, nói chung là hầu như ai cũng trách móc. Ấy là vì tôi hầu như không nói với ai chuyện tôi đi cả. Tôi có nhiều lý do để làm vậy.
Bạn bè, rõ ràng ai cũng có nhiều loại bạn bè. Có người rất thân, có người chỉ mới quen. Vì thế, với mỗi loại bạn, chúng ta nên có một thái độ khác nhau, để dễ vừa lòng người ta.
Với tôi thì lại khác. Tôi không quan trọng người đó mới quen hay quen lâu, thân hay không thân. Tôi chỉ quan tâm tới tính tình, và thái độ sống của họ thôi. Với những ai sống tốt, tích cực, và quan tâm tới người khác, tôi coi trọng và quý mến họ. Với những ai ngược lại, tôi không dám tiến đến quá gần với họ, sợ cách sống của tôi làm họ khó chịu.
Chuyện tôi đi cũng không gì to tát, nhất là trong thời điểm "phong trào" như hiện nay, tôi nói ra, sợ mang tiếng theo "phong trào", nên thấy không nên nói. Lại nữa, tôi đi, biết có thành công hay thất bại sau này, quá nhiều người biết, quá nhiều lời đàm tiếu, ba mẹ tôi bên ấy không biết phải ăn nói thế nào, thôi thì cứ bình thường, đừng để lời ra tiếng vào là được, ấy cũng là một lý do tôi thấy không nên nói.
Lại nữa, tôi có vài người bạn thân, tôi rất quý, thì hầu như, tôi đều gọi điện mời họ, người thì ra uống nước, uống bia, hay đơn giản là ăn vặt ở quán cóc ven đường, tùy theo sở thích từng người. Nhưng tuyệt nhiên, tôi cũng không nói là tôi sắp đi. Tôi muốn nhìn thấy tình cảm bạn bè một cách bình thường, và đơn giản. Không cầu kỳ, không huê dạng, không kiểu cách như những lời chúc sáo rỗng mà mọi người vẫn thường nói mỗi khi chia tay. Tôi muốn nhìn họ như những ngày bình thường họ gặp tôi. Tình cảm đó tôi luôn rất quý.
Cũng có vài người cáo bận. Trong một ngày bình thường, với một người có tình cảm bình thường, thì họ cáo bận cũng có nhiều lý do. Có khi họ bận thật. Cũng có khi họ không muốn gặp mình. Dù là gì, thì cũng không nên ép họ. Biết đâu, cái bận đó đem lại cho họ nhiều lợi ích hơn là gặp mình rồi nói vài câu sáo rỗng? Tôi rất ghét kiểu dùng những trường hợp "cuối cùng", "hiếm hoi" để ép người ta phải dừng việc của mình lại, để rồi tới nơi cũng chỉ đôi ba câu chúc tụng, mà bên trong thì rỗng tuếch, có khi còn trù ẻo nữa, "tiên sư cha mày, cái hợp đồng 500 triệu của tao mà bị hủy là tao trù mày rớt máy bay" v...v... Vậy thì ép họ làm gì. Công việc và sự tự do thoải mái của họ, tôi rất coi trọng.
Vậy rốt cục lại, chuyện của tôi là bình thường, hay đặc biệt?
Sunday, June 6, 2010
Khởi đầu mới
Vậy là mình qua tới đây được 4 ngày rồi, tạm thời thấy thoải mái. Với một người 'cực đoan' như mình, thì một khu phố yên tĩnh và đầy cây xanh như thế này có thể nói là thiên đường.
Hiện tại còn nhiều thứ phải học, phải lo lắng. Một mình bé Quyên lo đủ thứ chuyện, mình không thể nhẩn nha được.
Mọi người thứ lỗi là Sang chưa thể làm gì trong lúc này cho mọi người được, vì mọi chuyện còn bừa bộn quá, khi mọi thứ đi vào khuôn khổ, Sang sẽ nhanh chóng quay lại với mọi người.
Chào tạm biệt.
Subscribe to:
Posts (Atom)