Navbar


New: Biggest Hiphop News in Vietnamese - DUNKARE MAGAZINE [ Click here to visit ]

Friday, March 30, 2007

Dành cho bebi nè

Ở không hem gì làm, dư time quá nên ngồi nhà mấy ngày lạnh đan bao tay với tất cho baby ( mặc dù chưa có) hihihi. Nhìn dễ thương post lên chơi hihihi























Thursday, March 29, 2007

...Time...

Rắc rối quá, không bik rồi mọi chiện sẽ đi về đâu giải quyết ra làm sao. Rồi ai sẽ hiểu, sẽ thông cảm cho ai, tại sao lại có chiện như thế này, một chiện chưa bao giờ nghĩ tới, gì một lời nói muh giờ đây sao thấy...đắng quá.
Bik rằng mình đã sai, nhưng không phải do mình hết, nhưng họ là người lớn mình phải công nhận điều đó, lời người lớn nói có giá trị hơn lời nói của một đứa lớn kô lớn nhỏ kô nhỏ như mình.

Chấp nhận rằng mình đã làm sai, mình không nên như vậy, nhưng họ phải hiểu cho rằng mình chưa bao giờ chống đối, quên ơn nghĩa và cũng chưa bao giờ nói gì xấu xa họ cả, nhưng họ lại nghĩ như thế, thấy khó chịu nhói đau làm sao khi mọi người nhìn mình với ánh mắt xa lánh khinh bỉ khi dễ, thậm chí còn nhìn với anh mắt qua cầu rút ván. Mình làm sao chứ, dù họ la mắng đánh đập còn hơn cứ xầm xì như vậy.

Mình không bik ùi sẽ đói sữ thế nào nữa, mình qúy họ nhưng không thể nói ra đc, gì lời nói mình giờ kô còn giá trị. Họ sẽ không tin lại nói rằng mình nịnh bợ, mình yêu qúy họ mình để trong lòng, nhưng họ kô cảm nhận đc, họ nói mình lạnh lẽo, khép kín. Họ nói mình lớn kô lớn nhỏ kô nhỏ mà suy nghĩ như người già. Mà cũng công nhận có khi mình suy nghĩ như người già thật, nhưng có ảnh hưởng tới ai không nào.

Mình thật rối lắm, không bik sữ sự ra làm sao, thui để thời gian trả lời, rồi thời gian sẽ làm cho họ hiểu, chứ bây giờ họ đang ghét mình lắm, giải thích nói gì cũng vô vụng mà thui. Thời gian ơi hãy giúp mình nhé, gì chiện này muh đang học nghĩ tới lại phải khóc trong lớp học xấu hộ lắm, nhưng kô xấu bằng khi họ nhìn với ánh mắt chừng chừ không thiện cảm nữa. Rồi ai sẽ giúp mình. Có mỏi thời gian......


Dù rất nhớ anh, rất muốn đc gần anh, muốn đc bên cạnh anh, nhưng giờ em không thể, nhiều chiện quá, anh hiểu muh đúng không, rồi em và anh sẽ phải đợi nối tiếp đợi những năm tháng dài đang đẳng mới đc gần nhau...lâu lắm, em bik nó lâu lắm anh cũng vậy, nhưng hãy cố rắng lên anh nhé em cũng vậy. Hãy đợi em trở về thời gian còn dài nhưng tình yêu không bao giờ chết cả chúng ta sẽ đc bên nhau. Chờ ngày em về... Yêu anh nhiều lắm.

Monday, March 26, 2007

My Pic

Cuối tuần mới tậu dìa cái máy chụp hình mới, bon chen chụp chụp mấy cái hình "dễ xướng" post lên nhà hihihi






































Tại Sao?

Lại thêm một đêm nữa, tiếng khóc thầm trong đêm, tiếng kêu gào trong miệng kô thốt ra đc, lại những câu hỏi TẠI SAO không đc đáp trả rồi lại gọi tên anh.
Đêm đã khuya, bé còn nằm đó, lăn qua lăn lại trằn trọc không ngủ, bé hỏi tại sao? Bao nhiêu câu hỏi tại sao? Điều không đc đáp trả. Nước mắt tràn mi ướt cả gối nằm.
Cũng câu hỏi tại sao? Tiếng gào thét muốn nhảy ra khỏi miệng nhưng kô thành lời tại sao? Nước mắt lại tuông, bé quá yếu đuối, bé không đủ can đảm mở lời để hỏi, dù hàng đêm bé tự khuyên mình tự an ủi mình, phải cứng rắng lên, vì anh vì tự do cá nhân của bé. Bé phải cứng rắng lên nói chuyện với người.
Nhưng mỏi lần bé chạm mặt lại không thành lời, bé hỏi tại sao? Mắt lại cay.

Tiếng thút thít khóc vang lại trong căn phòng vắng tối thui, tiếng nất khẻ để tiếng khóc kô bật ra khỏi miệng, tiếng gọi tên anh trong lòng cứ vang trong đầu bé. Nước mắt lại gơi.
Nhiều lúc đi ngoài phố, nghĩ đến sự thật "khốn nạn" bé lại cay mắt từng giọt nước mắt lại gơi. Ai nhắc đến chiện đi đi về về bé lại thẩn thờ với câu hỏi tại sao?
Rồi những ngày kế tiếp sống trong tại sao? Hôm qua trằn trọc mãi không ngủ tự nói với mình rằng.
Ừ, mình phải nói rò ràng chiện này, chứ kô nói ra rồi kô bik sẽ tới đâu, nhưng, lại nhưng khi chạm mặt cứng họng kô bik nói gì, có phải bé kô đủ can đảm hay bé sợ.

Bé lại khóc một mình.
Bé lại gọi tên anh trong dòng nước mắt.
Bé lại khóc trong tiếng hỏi tại sao?
Bé lại suy nghĩ thần thở như người mất hồn.
Bé lại nói, những gì bé muốn làm không ai thay đổi đc...
Bé tự an ủi mình...

Friday, March 23, 2007

...vô vị...

Chán như con gián.
Bùn như con chùn chùn.

Hem bik làm gì hết, ngày mai Dì dìa ùi, làm gì đây, nói gì đây, khi không bik 1 lời. Bùn thê thảm hix.

Cái hàm bị sao ùi cứ đau cứ trẹo hoài. Đi chụp hình x-quang ùi hem bik có sao hem nữa. Ghét quá chừng.

Đã vậy muh lại cứ nhai kẹo hoài à, nhai lại đau, muh hem nhai khó chịu cái miệng hihihi.

Vẫn như hôm quá, có một món ăn hoài, thịt nhồi cà chua, hum nay cũng vậy, ngày mai cũng vậy ạc ạc, một mình ăn hoài hem hết. Tới nó thiu lun. Có anh cùng ăn chắc là ngon muh vui nữa. Í muh anh hem ăn thịt đc :P

Nhìn cái màng hình, cũng là màng hình, ùi đợi, đợi gì, nhìn nhìn nó vẫn off ghét quá à.

Tìm film vui coi cho đở chán... lựa tới lựa lui như lựa món hàng, Mr Bean hihihi coi muh vui quá chừng, nhưng ui cũng vậy bùn kô bùn, muh kô vui. mai thi toán ...

Thursday, March 22, 2007

...dễ xương...

không vui, không bùn, mà chán. Đi vòng lòng vòng tìm thấy mấy cái hình nhìn dễ xương hết bik, đềm về nhà trưng chơi, lâu lâu lấy ra xài cũng đc hihihi.


đi theo hoài nha!!!
tới đây...BUM!!!

cho đấm mấy đấm nha...nhẹ thui à!
lãng mạn chưa kìa...
coi em nhãy nè...đẹp hoh?
mệt quá...xĩu
oai chưa...đi tới nhà em nà.
í coi chừng!!!...té rồi.

nhặt từng cánh hoa!


Wednesday, March 21, 2007

Canh lá vông...

Hôm qua mưa, hôm nay cũng mưa. Lạ một điều là cứ thấy mưa là mình lại nhớ cái thuở nghèo nát tan nghèo...
Lúc đó không có gì cả.
Đúng nghĩa của từ Không-Có-Gì-Cả.
Xe, không có.
Nhà, không có.
Nồi niêu xoong chảo, không có.
Chỉ có cái nóc dột, và cái vách trống hoác, từ trước ra sau.
Nhà không cần cửa, vì từng có thằng ăn trộm vừa đi vừa nói: "Đ.M. nhà con c... gì mà... !!!"
Lúc đó vui thật là vui, vì mình chả lo nghĩ gì cho cái gọi là cơm-áo-gạo-tiền, chỉ biết đói, và đòi ăn...
Cây vông là loại cây mình thích.
Mẹ trồng nó làm hàng rào, vì thân nó có gai, nhỏ xíu, nhưng đau, nên không leo trèo được.
Nấu cơm, cũng bằng củi vông, vì nó cháy rất nhanh, xốp, không khói.
Vông tháng 7 ra hoa đỏ, chói lọi một góc trời. Lúc đó nóng kinh khủng. Chó cứ thè lưỡi mà thở.
Mình thích hoa vông, nhưng cây cao quá, mà thân nó lại có gai, nên chỉ nhìn, thi thoảng có gió, vài cánh hoa rụng xuống, nhìn mà tiếc...
Vông ra đọt non, mẹ hái nấu canh ăn. Vị nhẫn nhẫn của nó làm mình không nuốt nỗi chén cơm, nhưng một chén, hai chén riết rồi thành quen. Mình thích canh lá vông...
Mẹ trồng 3 hàng cây vông quanh nhà, vừa làm rào, vừa để hái lá. Rút kinh nghiệm những cây cao khó hái, mẹ không để nó mọc vượt quá đầu. Cứ thế nhà không khi nào thiếu món canh...
Nhưng Cái-Đói cũng không chịu thua, nó tìm mọi cách len lỏi vào nhà. Và nó tìm ra cách mới...
Mình bệnh.
Ăn gì cũng ói. Không ói thì ăn gì đi ra cái đó...
Nghe mẹ kể, bác sĩ kêu đem về rồi...
Rồi cũng từ cái đám lá lốt mọc dại, mẹ đem chiên với trứng.
Một ông già nào đó bày cách cho mẹ.
Mình ăn được, nên sống được.
Rồi ba đem về một cái xe, cả nhà thích mê.
Chỉ tiếc là nó không giống cái xe đạp bình thường.
Nó có cách đạp giống xe ba gác. Vì nghe ba nói, cái líp gì đó bị hư, phải hàn dính lại luôn...
Rồi một chiếc mobilết thay thế cho chiếc xe đạp.
Có hôm nó trở chứng, mẹ phải đạp nó về như đạp xe đạp vậy, mà trời mưa, nhìn mẹ sũng nước mà hai anh em cứ cười...
Thằng Tí nó phá quá, nhưng được cái lúc nào cũng kêu anh Hai bày trò, nên vui.
Mẹ đánh hôm trước, hôm sau cứ canh me, mẹ đi chợ lại phá, lại bị đòn...
Tới giờ cơm, cũng phải hiền, vì có ba ăn chung, không dám phá.
Hồi đó ăn cơm phải chờ ba, chờ mẹ, không được ăn trước.
Có hôm ba về trễ, thằng Tí nó đói, khóc la um sùm.
Có hôm mình mãi đi chơi, về nhà thấy cả nhà ngồi bên mâm cơm lạnh tanh...

Hôm nay, mình ngồi ngoài trước ăn cơm một mình.
Tại vì...
Thằng Tí đi học nội trú.
Mẹ không ăn chung.
Ba ăn một mình cho yên tĩnh.
Mình vừa ăn vừa trông nhà.
Mỗi người có xe riêng.
Nhà cao, cửa rộng.
Hôm nay, không còn canh lá vông...

Monday, March 19, 2007

Thử gửi pa mẹ....

Bây giờ con đã 16-17 tuổi chứ không còn là đứa con nít 8t hay 12 tuổi như xưa nữa để mà pa mẹ muốn kêu đi đâu là đi kêu làm gì là làm nữa, bây giờ con đủ để quyết định muốn làm gì làm.

Ngày trước pa mẹ muốn con qua bên này làm con nuôi người ta để có tương lai để sung sướng, nhưng pa mẹ có nghĩ rằng là 5 năm qua sống bên này chưa lúc nào con đc sung sướng cả.
Mới qua thì lo đi học tiếp sống với cuộc sống mới thì má nuôi lo chu toàn mọi chiện cung cấp ăn uống cho tới khi đc đi làm lúc đó mới chưa tới 14t chứ nhiêu.

Trong khi đó bạn bè cứ sáng đi học chiều về nhà cùng gia đình, còn con, đi làm muốn chết, nhìn tụi bạn đc pa mẹ mua quần áo cho tiền hàng tuần hàng tháng trong khi đó con pa mẹ kô đc tiền hàng tháng nữa cũng kô đc ai mua đồ cho hết tự lo hết, bạn bè đc pa mẹ mua cho từ cái đt, máy nghe nhạc, máy chụp hình tới vi tính điều đc mua cho xài. Còn con pa mẹ ai mua cho? Tự mua lấy đt tự mua lấy máy chụp hình, máy nghe nhạc cả cái máy tính nữa điều tự mua hết.
Tiền tiu xài cũng kô đc ai cho gì người ta nghĩ "đi làm có tiền rồi thì tự xài" tiền đóng bill đt bill net mọi thứ linh tinh khác con điều lo cả, vậy ma nuôi con lo cho con pa mẹ đc gì chưa?

Đương nhiên con pa mẹ hãnh diện rằng mọi thứ điều tự mua, tự lo, nhưng nghĩ lại đi rằng ở đây tuổi này đâu có cần phải lo như vậy chứ, còn sống vào phụ thuộc gia đình, mọi chiện con tự lo hết thì thà ra ngoài sống ở riêng thoải mái hơn nhiều chứ bên này có ai lo cho đâu, ở đây sống cùng mái nhà với má nuôi giờ coi như là chỉ lo cho có cái mái chê đầu có cái giường để ngủ, rồi ăn chứ lo đc gì.
Con của mẹ cũng kô có bạn bè đấu nhé, nhìn tụi bạn con đi chơi mà con mẹ lặc lõng, có cái đường net lên nói chiện kết bạn, liên lạc người nó yêu thương nhưng giờ thì sao, bạn bè kô có người iu ở xa, đường nét bị cắt dù tiền net con tự trả mà...con của mẹ đc gì ở bên này chứ vẫn đi làm bây giờ lại cấm kô đc về VN nhưng tiền về là của con cớ sao pa mẹ và má nuôi con kô cho về chứ.

Đi làm kiếm tiền để giành...đề giành làm gì. Gửi về cho pa mẹ lo cho tụi em nó đi học lo gia đình trả nở lo mọi lúc túng thiếu đó là trách nhiệm của một người con 16-17t chăng.
Còn con bên này thế nào túng thiếu ra sao, ăn kô dám ăn ngon mặt kô dám mặt đẹp để chi, để giành tiền đó, rồi bây giờ mọi người đói sử như thê coi đc kô cấm chiện này chiện kia, sao kô nghĩ lại pa mẹ đã làm gì cho con chưa, ở bên này có sung sướng kô, có tương lai kô.

Nói gì tới chiện học hành, cứ đổi thừa có đường net con kô lo học nhưng có bik rằng thời buổi bây giờ người ta học bằng máy tính kô chứ, uhm nói rằng muôn nó chú tâm học thì hay lắm.
Vậy có khi nào con đc điểm cao làm bài thi hay kiểm tra đc 1 câu khen của má nuôi con chưa, có bao giờ nhìn con làm bài chưa, có bao giờ giúp con trong việc học chưa, nhà trường mời hợp phụ huynh mấy năm trời, nhìn pa mẹ bạn bè đi hợp còn má nuôi mình ra sao..."ừ thì chiện kô quan trọng đi hợp làm gì", con muốn họ đi hợp để bik học lực của con ra sao...chứ cứ thấy con ngồi máy tính là nói con kô lo học. Bik gì mà nói.
Con đêm bài thi về thì kí tên cái rẹt. Kô cần bik con nhiêu điểm, con đêm kết quả cuối năm về kô cần xem qua con đc nhiêu điểm chỉ hỏi lên lớp kô. Con tức lắm ghét lắm như vậy gọi là quan tâm tới con cái trong việc học sao như vậy muh lên tiếng muốn con học tốt sao.

Còn nói gì tới chiện chăm lo, mẹ phải lo cho con khi con đủ tuổi trưởng thành, vậy khi con của pa mẹ bị bệnh hoạn ai lo cho con pa mẹ, con pa me tự lo hết, tự tiềm lấy thuốc uống có khi nhà kô còn viên thuốc, nhìn thấy biết rằng con bệnh, nhưng có 1 câu hỏi thăm nào kô, có kêu đi khám bệnh kô? Dạ thưa không, chưa hề, con pa mẹ tự lo hết đó. Thế thì có gọi là đc chăm sóc khi con dưới tuổi vị thành niên chưa, hay kiểu sống bây giờ hơn cả người trưởng thành.

Đương nhiên ở VN có nhiều người cùng lứa tuổi còn túng thiếu khó khăn hơn con, tụ lo lắng chăm sóc cho bản thân mình, nhưng có nghĩ rằng là VN khác bên trời tây này khác.
Con cũng phải đc sống như bạn bè bên này sống chứ, con cũng đc những gì mình đc chứ, cứ bắt con sống phải tuân theo quy tắt 1 cách ngộp ngạt thì đừng hòng. Cùng đừng có quá ép bức có một ngày con sẽ trở mặt ra đấy.
Khi đó đừng ngạc nhiên hỏi vì sao con pa mẹ bất hiếu, con pa mẹ không muốn đâu, nhưng mọi người dồn con vào đường cùng.

Điều cuối cùng con pa mẹ muốn nói rằng, con pa mẹ muốn đc tự do quyết định lấy cuộc sống nó chứ 5 năm qua con pa mẹ chiệu đủ mọi chiện quá đủ với con pa mẹ rồi. Giờ con pa mẹ muốn đc ra ngoài ở dù khó khăn con pa mẹ vẫn kham nổi hơn ở chung mái nhà với những người lạnh nhạt bên má nuôi con nữa. Và nếu như pa mẹ và má nuôi vẫn quyết rằng kô cho con ra ngoài ở thì mở lại đường net, còn không con pa mẹ sẽ dọn ra ngoài ở. Ở bên này dễ lắm, không sợ phải ngủ ngoài đường đâu gì con pa mẹ tính toán rồi, nếu lần này quyết định sai thì coi như 1 bài học cho người bước vào đời nhé.

Friday, March 16, 2007

...Đêm về...

Đường vắng nguời lắm, mình nó đi về trong đêm, buớc chân liu xiu lạc lối không định huớng về. Nó về đâu, vê nhà 2 từ về nhà nó nặng trĩu làm sao, nó không muốn về nhà.
Nó buớc chầm chậm lại thả hồn cho cái thành phố rộng lớn bao la này. Mà không. Đối với nó thì rộng lớn lắm, nhưng đối với mọi người nó nhỏ chỉ có tí tẹo mà thổi.
Đuờng về không xa lắm, truớc mắt, buớc chân cứ buớc, gì nó biết rồi cũng tới nhà, đoạn đuờng qúa quen với nó rùi mà, tuy nó ngắn sao nó cứ đi hoài kô tới, vì lí trí kô cho nó muốn tới nhà. Nhà làm gì ở nhà bây giờ ăn, nghe nhạc, đọc sách, làm bài, đan hay nhớ.
Không. Gì nhớ đối với nó lúc nào cũng nhung nhớ cả.

Cái lạnh của đem về làm nó khẽ rùng mình, nó không mang theo bao tay, không phải, bao tay quên trên yên xe rồi. Đút vội đôi bàn tay vào túi áo nhỏ nhỏ, nó cứ buớc, chân trời xa một màn đem trông thảm lăm. Xa xa kia kìa có một vì sao lẻ loi vì sao đang nhấp nháy nhảy múa sáng toả trên bầu trời cao đó. Vì sao cô đơn một mình đứng yên một vị trí, nó để ý mấy ngày rồi vì sao ấy cũng vậy vẫn đứng một chổ, vẫn tỏa sáng, vì sao đặt biệt lắm nó rất lớn, lớn hơn những vì sao nhỏ nhỏ thưa thớt cách xa vì sao lớn lắm, chắc có lẽ vì sao lẻ loi một mình nên trông vì sao ấy lớn hẳng.
Nó hỏi rằng, vì sao kia có bạn bè không? Có nguời thân không? Có tình thương không? Và có một nữa kia của mình không? Những câu hỏi dồn dập kia, chắc gì vì sao cao tít kia nghe thấu đuợc. Trả lời nó chỉ là màng đêm yên tĩnh, với cái lạnh về đêm.

Mặc kệ. Bên chiếc xe đạp cũ kỉ cùng nó bao năm nắng mưa điều có nhau, nhung giờ nó không muốn cùng đuờng với nó nữa, xe kô muốn cưu mang nó nữa thôi thì thôi, cho nó toại nguyện, nó sẽ không làm phiền xe nữa, sẽ không lôi xe ra tra tấn sửa rồi sửa rồi cố đạp vài vòng để rồi dắt bộ nữa. Hôm nay ngày cuối cùng xe cùng ta sanh vai nhau nhé, rồi từ đây ta kô cùng xe chung đường nữa ta sẽ quên mầy, rồi ta sẽ có xe mới cho mầy coi.

Coi như 5 năm quá nó giúp nó, chở nó tới những nơi mà nó điều khiển nó tới, 5 năm coi như là 1 kiếp sống của xe vậy, cuộc đời nó ngắn vậy ư? Thì xe là đồ vật mà, thế còn nó kiếp sống dài bao lâu??? Nói rằng bỏ xe nhưng ta không nở bỏ mi tí nào dù mi kô chạy đc nhưng vẫn muốn giữ mi bên cạnh, nhưng với hoàn cảnh sống của ta bây giờ kô thể để mí "trưng" đó đc.

Sao nó lại suy nghi nhiều quá vậy thế này, cố không muốn nghĩ tới, phía truớc kia là chợ rồi, tìm gì ăn nhé gì mõi khi ăn con nguời chỉ muốn tập trung vào món ngon mình sắp đưa lên môi thuởng thức nên sẽ không suy nghĩ lung tung đâu.Mua gì, kia rồi, chị kem 3 màu, nằm trong tay nó. Trả tiền xong, niếm mùi vị của kem với trời lạnh thế này cũng thú vị lắm chứ, có điều hơi lạnh tí thui à. Dù có ăn kem, cũng không thể xua đuổi cái suy nghĩ hoang tuởng đi đc. Hôm nay nó làm sao thế này, sao lại nghĩ nhìu thế, sao lại không vui, sao lại khép kín thế này.


Còn đuờng về nhà một lúc một gần, vì sao kia một lúc nhấp nháy nhiều hon. Nhìn sao nó lại muốn, muốn đc cùng anh, cùng anh ngắm nhìn vì sao đó nói chiện về vì sao nói chiện anh và em để ta không còn cô đon xa cách như vậy.Cửa nhà đang phía truớc kia rồi, nó vào nhà cũng như vì sao kia biến mất khỏi tầm mắt nó, vào nhà có hơi ấm hơn, nhưng nó ngộp ngạt lắm, ngoài kia tuy lạnh nhưng nó đc tự do thả hồn theo đem theo gió mang về nơi xa....

Không biết sao, viết nhiều vậy, uớt át wa chừng, lời lẽ sâu xa ghê ...hihihihi. Nhưng bik viết gì nữa chứ...Rằng béQ rất nhớ anhS.

Em cất buớc đi đâu
khi đường về phía truớc
Em liu xiu buớc
thành phố vắng bóng nguời
Em nguớc nhìn trời cao
Một vì sao lẻ loi
Em cô đơn kiếm tìm
Nữa kia nơi phương xa nào

không & khóc...

Khóc tại sao lại khóc...rằng không bik tại sao.
Nó té đau lắm.
Cũng chưa bao giờ rơi nước mắt.
Vậy mà...Động đá tới cái lòng...Nó lại khóc.
Nó trợt ngã...đau lắm nhưng chưa hề khóc...
Vậy mà...Đụng tới cái tâm...Nước mắt trào mi.
Bị chiện gì ngoài da đau buốt...Cũng kô khóc...gáng chịu đựng.
Vậy mà...chạm nhẹ vào tim...Nó khóc thoải mái....
Gặp chiện gì...hay trẹo chân té ngã...Nó chưa bao giờ ngồi hay nằm lì đó than vãn...
Vậy mà...bị la...hay về vấn đề nhạy cảm...Nó lại kô dứt khoác...Nó lại khóc.
Bạn bè chọc ghẹo...Nó kô khóc...
Vậy mà...Phân bì ganh tỵ...Nó lại khóc.
Chiện nặng nhọc cở nào...Mệt mỏi thế nào...Nó kô khóc.
Vậy mà...chạm nhẹ vào tim...Nó lại muốn khóc.
Ai chửi gì nó...Nó không khóc.
Vậy mà...nói gì sai...nó lại khóc...
Còn nhìu chiện nó muốn khóc và không khóc...muh...Viết kô hết...hết time rùi....

Monday, March 12, 2007

Đại hạn.

Hôm nay là ngày gì nhỉ?
Sáng ra đang ngái ngủ, bị dựng đầu dậy: "Đi đóng học phí cho thằng Tí!"
Thấy ghét. Học hành mà còn hơn cho vay nặng lãi, một tháng 3 triệu mấy, mà trường hiện đại gì cho cam, nhìn y như cái tù...
Lơ mơ cầm tiền, đút túi mà không kiểm tra. Lên tới nơi, kiểm kiểm, đếm đi đếm lại có 3 triệu chẵn. Gọi điện hỏi, trả lời: "4 triệu!" Chết con mẹ mày rồi...
Gọi về nói còn thiếu 70.000 vnđ, kêu người đem lên đi, rồi tính sau, nhưng mà :"Thôi thôi, đừng có nói nhiều, về ngay!"
Cái gì nó nghèn nghẹn...

Về tới nhà, câu đầu tiên là: "Mày tìm đi, tìm đi, tao tìm không thấy..." Mất ở ngoài đường chứ có trong nhà đâu mà tìm. Tức quá nói không biết tại sao. Rồi kế tiếp hỏi để túi nào, trong túi có gì, rồi hỏi đi đâu, có ghé qua đâu không... Giọng điệu nghe như mình vừa choác xong vậy...

Phải nói gì nữa nhỉ? Một triệu? Nhiều nhặn gì cho cam, mà sao thằng kia nó phá một lần 2, 3 triệu thì gia đình cười tươi như có hội. Còn mình không cố ý, thì nhận cái gương mặt ghẻ lạnh đó? Thà là trách mắng, bắt đi tìm, còn hơn là nói cái kiểu : "Thôi khỏi tìm, không tìm ra đâu, làm gì mà mất chẵn 1 triệu...." Nghe mà ứa gan...

Có mấy trăm dành dụm, đi mua đồ thấy thiếu thì mình bù vào, về kêu trả lại thì nói : "Hết tiền rồi, khi nào có thì trả..." Bắt chẹt như thế để làm gì nhỉ? Rồi lại đưa nhỏ giọt, 50.000 đ, 20.000 đ ... Đưa vậy để làm gì? Bóp cổ lại thì có lời ra đồng nào đâu?

Giờ mình thành vô-sản. Bán điện thoại đền lại một triệu. Thế là tươi như hoa. Cũng chả buồn hỏi mình tìm đâu ra một triệu đó. Chắc là đang nghĩ : "Ăn không qua tao đâu..." Hay là nghĩ gì đó, tương tự như thế...

Tiền dành dụm sửa xe thì trả mỗi lần vài chục...
Tiền thiên hạ tự dưng cái đền một triệu...
Điện thoại bán mất mẹ...
Trong túi giờ còn 3.000 đ, hòi chiều thằng kia mượn bơm xe, cho hết luôn...
Trắng tay...

Ta & Mi

...

Không ai thương mình hết nữa rồi, hix...

Từ cái bao tay...
Từ con dao... Mài cho nó bén vậy mà nó nỡ cắt trúng tay ta, hix...
Từ cái ống bơm bánh xe..

Rồi tới cái xe đạp...
Không thứ nào thương ta nữa hết...
Chiều chuộng nó chăm sóc nó...lau chùi châm dầu nhớt...
Chỉ muốn leo lên ngồi đạp đạp thui nó cũng không cho... Sút dây sên nè... Bánh xe bị kẹt nè... Công làm gần 30p ngồi sửa rồi cũng công không, hix...
Đi xe còn chậm hơn đi bộ nữa... Nó không thương ta nữa... Cái bao tay cũng vậy... Nó bị lủng 1 lỗ nho nhỏ rùi lớn lớn dần lên, hix...... Cái ống bơm bị gãy, hix... Chuyện gì chứ... Con dao đáng ghét... Đứt tay đau ơi là đau...
Mài cho mày sắc bén để mày khứa tay ta ấy à ......
Đan cái bao tay... Nó cũng không nghe lời... Đan rồi tháo, tháo rồi đan....
Bạn bè cũng không thương ta nữa rồi... Khi ta còn vật chất thì ngày ngày đều gặp, khi ta không còn chi, cũng theo vật chất ra đi......

Cứ đổ thừa rằng không ai thương không ai chịu nghe lời...
Có phải tại ta bất tài hay không? ... Chắc vậy...Không phải ta thì làm sao từ đồ vật đến con người không cần ta chứ...
Để rồi coi... Ta về ta đem mi ra bãi sắt vụn cho mi coi... Hứ...
Còn ta... Bây giờ ta lội bộ đi học... Dù có mi bên cạnh, nhưng mi kô thích ta leo lên mi mà đạp đạp thì...
Rồi mi biết tay ta...

Saturday, March 10, 2007

Khi nắng còn lên cao...

Bắt đầu viết từ câu chuyện gì nhỉ? Cái cách viết dài thậm thượt, diễn tả sâu xa với những câu từ bóng bẩy, hình như mình không quen viết. Suy nghĩ hoài, cũng không tìm ra cái gì để viết. Lại kể lể một ngày ra ư? Ai sẽ hiểu cho mình? Hay mình lại coi rồi ấm ức. Thôi, không ghi ra đâu, mắc công coi lại càng tức hơn, cái gì đã dẹp qua được thì cho nó qua luôn, đỡ nặng lòng...

Mình như con thiêu thân thì phải, cứ lao đi, lao đi mà không cần biết phía trước là cái chết đang chờ. Không cần quan tâm ai sẽ đau đáu, ai sẽ mệt nhoài vì mình... Mặc xác họ, à mà không, nếu mặc xác được thì mình đã không loanh quanh mãi như thế này... Mỗi nhà mỗi cảnh, nhưng sao cảnh nhà mình lại khác người như thế nhỉ? Lỗi do ai? Do thời thế, hay do hoàn cảnh? Không rõ! Không rõ tự bao giờ, cái cảnh tù túng này đã trở nên quen thuộc. Nhưng hình như cái máu của mình nó không quen như thế, nên cứ ấm ức hoài, cứ ghét ghét, cái cảm giác nhìn đồ ăn không thấy ngon, nhìn gì cũng không có cảm giác, cảm giác đó buồn chán và nhàm đến khó tả...

Thật dễ dàng khi tả con chó con mèo ra sao, bao nhiêu cái cẳng, màu gì v...v... Nhưng diễn tả cho hết cảm xúc của mình thì thiệt là khó, khó quá. Dùng từ gì cho lúc này? 'Túng-quẫn'? À không, mình cũng là con nhà khá giả mà, có gì mà TÚNG. Thế 'sầu-đời' nhé? Biết mẹ gì mà sầu... Mình chợt nghĩ, mình còn ngồi gõ gõ như thế này bao lâu nữa nhỉ? 1 năm hay 3 năm? Hay sẽ chẳng bao giờ còn gõ được nữa? Không biết, chuyện ngày mai nó mơ hồ lắm. Đôi khi ước gì mình chưa từng dính đến vòng quay internet-chat-web-internet-chat.... Ước gì mình ở đâu đó trên thảo nguyên xa xôi, có lẽ mình đã thanh thản hơn. Đôi khi xem phim HK, thích thích cái cảm giác lang thang vô định của chàng kiếm khách nào đó, thích thật chứ... Nhưng đó là film ảnh, khác đời thực rất xa... Biết thế mà cũng thích, tội tình gì mà không thích...

Người ta nói móng tay dùi đục là nóng tính. Còn nghe nói mình là 'dòng-họ-giết-người', nghe mà kinh khủng. Gớm, mình đã làm gì kia chứ? Mình chưa nghe bao giờ, nhưng có lẽ là thật. Lúc này mình bức bối ghê lắm, gặp chuyện gì mình cũng tức cho được... Khó khăn lắm mới dằn xuống, không như ngày xưa, miễn không suy nghĩ gì, thì mình cứ vui vui vẻ vẻ... Như thế thì không tốt thật. Đọc nhiều sách người ta nói nên trầm tĩnh, thư thả, nhưng đó là nói thôi, còn làm được thì khó lắm...

Mai quậy phá một bữa, cho vui. Ghét quá, cứ sống nhàm chán và đơn điệu thì mệt là phải. Đôi khi phạm lỗi là một điều tốt. Nó giúp ta nhận ra phần-người tồn tại trong cỗ-máy-hoàn-hảo mà xã hội đã rất tốn kém để nhồi-sọ suốt hàng chục năm trời.

Uhm, mình chưa viết gì cho em nhỉ. Viết ít thôi heng, vì nhiều quá nghe nó xạo lắm: "Nhớ em lắm..."

...Ikävä Anh Paljon...

...Cuối tuần nữa rồi đó...thì làm sao, cũng phải đi làm đó mà...rồi không gặp đc anh đó mà...
sao bùn quá vậy nè...nhớ nhiều quá vậy nè...bik chắc rằng anh đang bận làm công chiện bik chắc rằng anh sẽ không onl đc...thế muh em vẫn onl...rồi ngồi chờ dù bik rằng sẽ kô đc gặp anh...

...Nhìn chung quanh cái nhà aiei.us của chúng mình, thấy nó le loi cô đơn quá chừng...chỉ có mình em vào à...thiếu vắng hơi của anh nên có cũng bùn theo cô đơn đó...khi nào chúng mình mới cùng vào nhà nhỉ...

...Hôm nay muốm nấu món Thịt dồn tàu hũ...tính đi chợ mua tàu hũ, trong tủ lạnh còn hơn 600g thịt lận...hí hứng lấy ra...í...tìm tới tìm lui hem thấy 600g thịt sây đâu...mình đâu có ăn...hay nhà có ma...uhm...1 con ma to ơi là to lấy ăn mất tiu rùi...ấm ức tức chik đc...đồ người ta mua ăn thì cũng bik chừa chứ...đằng này ăn sạch sành sanh luôn...hix...vô duyên thấy ớn luôn...
thế thì hem bik nấu cái gì ăn nữa...xườn chiên nước mắn ha...chắc đc đó...
hix...nhắc muh đói bụng ơi là đói rùi...chưa ăn gì...

...muốn call cho anh... muốn nhắn cho anh...nhưng... thui...anh đang làm...hem muôn làm phiền...dù rất là nhớ...
...muốn call muh hem dám...cái bill nó mới tới hix...chưa có tiền đóng...giữa tháng mới thanh toán nó đc...cố nhịn vậy dù rất muốn nghe tiếng của anh...
...muốn mua cái trái gì ngon ngon ăn nhưng...túi tiền kô đủ...
...muốn mua cái kia nấu ăn...nhưng túi tiền kô cho phép...
hix...sống kô có đủ tiền bạc...phải chịu...chỉ nhìn thui...hem ăn đc...hix
....gặp đc người bạn cùng quản lý trong 4rum HHT nói chiện 1 hồi cũng vui vui...cũng có cái chiện để nói...
....nhưng không thể bù đắp nếu hem gặp đc anh...nó thiếu vắng trống trãi làm sao hix...nhớ anh nhớ anh nhớ anh thật nhiều....
...thui...tới giờ phải đi rồi...chờ anh kô đc rùi...đi chợ...đi làm...đi...kô bik đi đâu...
...Iu anh nhiều lắm
...Nhớ anh nhiều lắm
...Thương anh nhiều lắm
...iu iu anh em sẽ làm tất cả vì anh...iu iu anh em sẽ vượt wa tất cả để đc bên anh...iu iu anh....và chỉ bik iu iu anh muh thôi...

đã lâu kô nghe lại bài hát này...lời nhạc hay...

Cùng nắm chặt tay cùng xây đắp ngày mai
Nguyện cho bao yêu thương chẳng phai tàn
Tìm đến bình yên tìm đến những mùa xuân
Tình yêu bên cung đàn ca hát
Rồi những mùa hoa hạnh phúc trong ngày qua
Từ trên đôi môi yêu những tiếng cười
Tình ngỡ là mơ tình thắm những lời thơ
Người hỡi yêu anh trọn đời vui

Tuesday, March 6, 2007

...you and me...


Đi ra thư viện gặp lại người bạn củ cũng không có gi thay đổi vẫn như nga'y nào ...có điều cuộc sống đời sống khác hơn trước ... ăn chơi quá hút hít sa đoạ nên cũng thấy mà tội nghiệp, bạn bè chơi thân lúc trước 4 đứa giờ ai cũng có nhóm bạn riêng hết ...gặp lại nhau giờ chỉ lịch sự chàu hỏi một đôi vài câu, nghe nó nói 2 đứa kia giờ kô còn thèm chơi hay liên lạc với nó nghe muh cũng nao nao, nhưng mình cũng vậy, từ lâu rất lâu khi kô còn học chung bao lâu nữa, thấy mình kô hạp với nó rồi cũng cắt liên lạc.
Nhưng tại ai muh bạn bè lánh xa thế này, cũng tại nó tự gieo lấy mà thôi...lúc trước nào có thế nhưng gì cuộc sống quá đua đòi bon chen đưa đẩy đến con đường đen tối ...có lần bị ba mẹ bắt tại trận cấm đi chơi, giữa chìa khoá ...thế mà vẫn tung hoành... giờ gặp lại cũng vậy, nhưng thấy có phần đở hơn trước, học hành đàng hoàng hơn, nhưng tình cảm bạn bè như ly nước đổ rồi kô vớt lại đc ...nó cứ mãi xa dần rồi biến mất, nghĩ lại cùng bùn bùn làm sao. Nhìn ngồi kế bên nhưng kô ai có thể nói với ai lời nào hết ...1 tình bạn đẹp hòi xưa đâu rồi nhỉ ...đã xa rồi .

....Hôm nay kô đc vui ...khó chịu...làm sao đó ...hem hỉu tại sao nữa ...tại thời tiết hay tại con người khó ưanữa......
nhớ quá chừng...không bik nói gì hơn nữa...chỉ có nhớ với nhớ mà thui à...nhìu lúc muốn có anh bên cạnh...muốn cùng đc anh đi chùng con đường vào nhà...hix nhưng chỉ là ước mơ mà thôi...mấy hum nai cũng vậy...nhớ lắm lắm suy nghĩ rồi ướt mi một mình...cứ mít ướt rùi khó chịu mệt mỏi...lại bệnh nữa...uhm mấy hum nai bệnh rùi đó...ắt xì..chảy mũi hoài à...cũng lạ...một tháng kô cảm hình như sống kô đc thì phải...bực ghê.


...Pa lại call...mẹ nói chiện...hỏi...khi nào về....hè về...hix nói bik nhiu lần ùi muh cũng cứ hỏi hoài...còn hơn mình nói dốc hem bằng hix...

...kô bik làm chi hết...loanh quanh mấy cái 4rum...tìm bài muh đọc...chat chit...chat với ai...chẳng ai mình anh yêu à...gì giờ...chỉ cần có anh muh thôi....iu anh hoài luôn





























Monday, March 5, 2007

Em! Anh! Gia đình...

Em vẫn vậy...
Chỉ có anh là khác...uhm khác hơn trước, khác về cái chung cái riêng.
...nhưng dù anh có khác ra sao em vẫn kô đòi hỏi muh vẫn yêu anh đó mà.
Em sẽ cố không viết sai chính tả nhiều nữa đâu...cái này phải khác chứ kô "vẫn vậy" hoài nữa.

Anh càng ngày càng bận, anh bận việc nhà anh bận chiện bạn bè...chiện đó em kô nói tới em bik, nhưng em kô chấp nhận...kô chịu nếu anh bận những chiện kô phải với em. Nhưng...lại nhưng...anh sẽ kô như vậy đúng không.

Tuyết bây giờ sẽ kô còn nữa đâu...nó đang dần tan và biến mất dưới lòng đường, trong lòng bàn tay con người.

Nhưng tình yêu của em giành cho anh nó sẽ không tan chảy rồi biến mất. Nó tồn tại mãi, trừ khi con người em biến mất.

Tuyết ở đây có đôi khi nó rất mền mại dễ iu, nhưng khi khí hậu lạnh lên tuyết sẽ khô cằn kô đệp nữa đâu...cũng như khi khí hậu xấu, tuyết sẽ tan ra, bụi đường, bụi xe cộ ,phủ lấy tuyết trắng...lúc đó chỉ còn lại 1 vũng nước đen xì dơ bẫn.

Anh viết nhiều nhưng kô cho em hỉu bao nhiêu...anh viết English uhm..em kô hỉu, em chỉ hiểu từ có từ không, kô hiểu đoạn đầu, hiểu đoạn giữa ,chỉ mơ màng đón mò thì kô phải...chỉ còn bik nhờ bạn nó đọc dùm..nhưng nó cũng kô hiểu hết...nhưng cũng đở hơn tự đọc...

"I have somethin i wanna tell to you, but i cant."
Không có chiện gì kô thể nói hết...chỉ anh kô muốn nói...mà kô nói đc.

"I had a mistake. I hope you forgive me."
Con người không ai phạm sai lầm..nhưng bik cái sai là đc.
Chiện lỗi lầm em tha thứ nếu chiện đó kô nằm ngoài khả năng của em. Em không hẹp hòi gì trong tình yêu sai lầm nên đc thứ tha.

khi iu người ta cũng có khi nghĩ vu vơ...chính em cũng thế, nhưng em kô cho phép những chiện đó xảy ra, không cho phép nó tái diễn.
Anh cũng làm đc mà...mình yêu nhau sẽ không có gì làm mình chia tay cả.

Dù pa anh khó khăn hoặc khó chấp nhận...nhưng em vẫn là người Việt dù em có ở đâu em vẫn là người Việt mà...tuy em chưa có gặp qua pa anh chưa bik tánh pa anh tường tận như thế nào, nhưng em kô phải là hạng người ở nước ngoài lâu rùi ăn chơi đua đòi như họ, em sống cho em chứ kô sống cho cái xã hội em đang sống.

Vì anh, em làm tất cả...chịu nghe chịu làm là một người tốt...một người con gái như anh muốn và pa anh vui...vì anh em có thể làm đc...kô phải có thể mà là tất nhiên.
Bây giờ em có đánh đỏi hoặc thay đổi lối sống vì anh, mà 2 đứa hạnh phúc pa vui chấp nhận, em cũng làm đc mà.
Chắc người ta nghĩ lời nói ra thì dễ nhưng lịu có làm nổi kô...nhưng, những gì con người nói ra đc điều làm đc và em cũng vậy.
Vi...
Em yêu anh.
Nhớ anh.
Thương anh.
và tất thảy....

Nhà mình có thêm cái đồng hồ mới...
...nó đang chạy theo thời gian...không ngừng
...như tình mình... kô bao giờ chết.

Sunday, March 4, 2007

Một ca khúc được hình thành như thế nào?

Một trong những khó khăn mà một band nhạc thường gặp phải sau một thời gian bươn trải trên các ca khúc cover chính là sáng tác. Sáng tác co dễ không? Sáng tác là một việc không phải là dễ hay là khó, mà là hay hay dở. Sáng tác hay khó không? Khó đấy! Bạn sáng tác hay hay không thể hiện ở số lượng và chất lượng của fan hâm mộ ca khúc của ban.

tienjimi xin phép được post một vài bài nhằm giúp mọi người bổ sung kiến thức về khái niệm "Sáng tác". Bái sau đây được mình copy trên mạng từ khá lâu, không nhớ tên người sáng tác.

Một ca khúc được hình thành như thế nào?


I- Mở đầu
Một bản nhạc hay không chỉ cần có những tay chơi guitar với kĩ thuật điêu luyện,một ca sĩ có giọng đặc biệt và một tay trống dẻo dai. Những điều kiện trên chỉ chiếm khoảng 30-40% thành công của một ban nhạc vì những kĩ thuật chỉ là vấn đề kinh nghiệm và luyện tập thường xuyên.Các nhạc công đánh thuê(sessions musicians) có khả năng làm được điều đó.

Điều quyết định thành công của một ban nhạc,tạo nên được nét riêng cho mình chính là người viết ca khúc(songwriter). Kĩ thuật là cái bên ngoài còn ca khúc chính là chiều sâu của một ban nhạc.Có những ca khúc thời thượng,lúc mới phát hành thì trống kèn ầm ĩ nhưng chỉ sống được vài tháng,còn trong khi có những ca khúc sống qua bao nhiêu thập kỉ,khi nghe lại vẫn thấy hay. Đó chính là cái tài của người viết nhạc đã thối cái hồn của mình vào bài hát khiến cho ca khúc có sức sống bất diệt.

Một bài hát khi được phát hành là một bài hát đã được xây dựng hoàn chỉnh về mặt nội dung và hoà âm.Tuy nhiên, để được một ca khúc hoàn hảo như khi đã thu âm thì phải qua nhiều công đoạn. Phần lớn các ca khúc khi mới được viết có rất nhiều điểm khác biệt so với thành phẩm xuất xưởng.Có thể gọi nôm na ca khúc vừa được viết là sản phẩm thô (raw materials) hoặc là bản nháp (demo).Nếu ai có bộ đĩa Anthology của Beatles sẽ thấy được sự khác biệt rất lớn giữa các bản thu demo với những bản thu âm chính thức.


II- Cấu tạo một ca khúc:

Vậy cấu tạo của một ca khúc đơn giản bao gồm những gì? Theo các nhà soạn ca khúc đương đại,một ca khúc là sự kết hợp giữa ca từ (lyric) trên nền giai điệu (melody). Giữa ca từ và giai điệu,mỗi phần chiếm 50% thành công của ca khúc. Có người sẽ hỏi giữa melody và lyric, cái nào có trước cái nào? Câu hỏi này cũng giống như con gà và quả trứng, cái nào ra đời trước vậy. Đến nay thật ra không có một cái chuẩn nào bắt buộc người sáng tác phải viết ca từ trước rồi mới được viết giai điệu hay ngược lại. Điều đó tuỳ theo cảm hứng của người sáng tác: có khi đọc một bài thơ hay thì giai điệu tự dưng nảy sinh, hoặc có khi giai điệu ra đời rất lâu trước khi phần ca từ được hình thành nên cái nào ra trước không quan trọng. Tuy nhiên theo nhiều nhạc sĩ kinh nghiệm thì phần melody thường được xây dựng trước.

1/Cách xây dựng giai điệu cho ca khúc:

Như đã nói ở trên, melody chiếm 50% thành công của ca khúc, thậm chí hơn vì đây là phần quan trọng nhất của ca khúc. Một nhạc phẩm không có ca từ thì vẫn mang tính âm nhạc như đối với nhạc hoà tấu,nhạc không lời nhưng ca từ dù hay cách mấy mà không có phần giai điệu thì chỉ là một bài thơ chứ không thể gọi là music được.

Melody trên cơ bản được cấu tạo bởi hai phần :hoà âm (harmony) và tiết điệu (rhythm).

a. Hoà âm( harmony)

chính là phần sử dụng các hợp âm (chords) và các đoạn nhạc lặp (riff). Đến bây giờ vẫn có rất nhiều người sử dụng lẫn lộn hai thuật ngữ "hoà âm" (harmony) và "phối âm" (mix). Khi nói chuyện với nhau,ta quen dùng cụm từ "hoà âm cho một ca khúc" thay vì nói đúng là "phối âm cho ca khúc". Dĩ nhiên khi sử dụng từ gốc tiếng Anh "harmony" và "mix" thì không ai nhầm lần nhưng khi chuyển sang tiếng Việt thì hoà âm và phối âm cứ lộn cả lên.

Một khái niệm nữa về hoà âm mà người chơi nhạc vẫn hay lẫn lộn là các thuật ngữ "chuỗi hợp âm" (chords sequence), "đoạn nhạc lập" (riff) và đoạn solo. Nhất là có rất nhiều người không thể phân biệt thế nào là câu solo,thế nào là câu riff. Vậy nên hiểu thế nào cho đúng về ý nghĩa của những thuật ngữ này:

*Chord sequences:

là chuỗi hợp âm liên hoàn, mà giai điệu sẽ được xây dựng dựa trên nó. Chords sequence (dân chơi nhạc mình gọi là vòng gam) là cái sườn để xây dựng tất cả các ca khúc, các đoạn riff và các câu solo cũng đều được xây dựng dựa trên các chuỗi hợp âm này. Đặc điểm của chuỗi hợp âm này là các hợp âm trong chuỗi phần lớn đều thuộc cùng một âm giai (key) mà nguời chơi nhạc Việt Nam thường gọi là tông (từ đúng là tone).Thật ra tone không có nghĩa là âm giai như vẫn thường dùng, tone thường để chỉ âm sắc của nhạc cụ hơn là một âm giai.Vì dụ đối với guitar điện, người ta thường phân ra loại các pick-ups theo tiêu chuẩn cho ra âm sắc trầm (humbucker tone) và âm sắc cao (sharp tone).Một đặc điểm nữa của chuỗi hợp âm là tính nối đuôi của nó (sequence). Khi hợp âm cuối cùng của chuỗi hợp âm kết thúc thì hợp âm đầu tiên của chuỗi sẽ được lập lại,cứ thế nối đuôi nhau cho đến khi có một chuỗi hợp âm thứ hai thay thế.

*Riff và solo:
Trong nhạc rock và nhạc blues,thuật ngữ "riff" được sử dụng khá thường xuyên và rất hay bị ngộ nhận là những câu solo.Thật ra riff là chuỗi các nốt nhạc được lập đi lập lại dựa trên sự lập lại của chuỗi hợp âm. Vì các đoạn riff thường được chơi bằng guitar nên người nghe nhạc rock đánh đồng cả riff và solo làm một. Điểm khác nhau giữa riff và solo là ở chỗ, solo được chơi ngẫu hứng, còn riff thì phải rõ ràng,và riff luôn lập đi lập lại,Hay nói cách khác, thay vì chơi chuỗi hợp âm thì rất dễ nhầm lẫn và đơn điệu,người ta sử dụng các đoạn riff để tạo nên nét đặc trưng riêng của mình. Cứ tưởng tượng nếu hai ban nhạc xây dựng hai ca khúc khác nhau trên cùng một chuỗi hợp âm với cùng một nhịp điệu.Nếu chỉ chơi phần chords sequence trong các đoạn intro, giang tấu và kết thúc thì nếu loại bỏ phần ca từ đi,cả hai bài sẻ giống nhau đến 90%,nhờ đoạn riff mà ta có thể phân biệt được vì trên cùng một chuỗi hợp âm giống nhau, ta có thể xây dựng vô số đoạn riff khác nhau. Một vấn đề nữa là có thể chơi riff và solo cùng một lúc hay không. Điều này là hoàn toàn có thể vì đoạn riff chính là cái sườn của ca khúc, nó xuất hiện bất cứ ở đâu và các câu solo dựa trên các câu riff cũng như là dựa trên chuỗi hợp âm vậy.Đối với những ban nhạc có hai tay guitar,một tay sẽ chơi đoạn riff trong khi tay kia chơi solo,nếu ban nhạc chỉ có 1 tay guitar thì trống và bass sẽ đảm nhận chơi phần riff để làm nền cho guitar đi solo.Đối với những ca sĩ viết nhạc thì họ sẽ để phần riff cho các tay guitar viết dựa trên chuỗi hợp âm của mình nghĩ ra, trong khi các tay guitar khi viết nhạc thì sẽ làm theo hướng ngược lại ,họ sẽ chơi ngẫu hứng một đoạn nhạc và lấy đó làm câu riff và từ đó xây dựng nên phần giai điệu.

b. tiết điệu (rhythm).

Tiết điệu được chia làm ba phần: tốc độ nhịp (beat hay tempo), cấu hình nhịp (time-signal) và điệu thức (tune).

*Tốc độ nhịp(Tempo hay Beat):
Thường khi cầm một bài phối được viết ra giấy, ta thường thấy bên góc trái của bài hát ngay phía dưới tựa đề là phần hướng dẫn về tốc độ nhịp: medium tempo hay la 180 beats/minute ...đại loại là như thế. Dựa trên phần tempo,người chơi sẽ điều chỉnh tốc độ chơi của bản nhạc vì cùng một bài nhạc nhưng khi chơi với tốc độ khác nhau thì hiệu ứng sẽ khác nhau.

*Cấu hình nhịp(time signal):
Đó chính là chỉ số chỉ số nhịp trong một khuông nhạc như nhịp 4/4, 3/4, 6/8,12/8...Tuy đến nay nhịp 4/4 vẫn là loại nhịp được sử dụng nhiều nhất trong nhạc rock những các loại nhịp 3/4, 12/8 và 6/8 cũng được sử dụng khá nhiều,thậm chí một bài hát có thể kết hợp nhiều time signals khác nhau trong mỗi phần.

* Điệu thức(tune):
Nhịp và điệu luôn đi liền với nhau.Nhịp tạo nên tốc độ của bài hát còn điệu thì tạo nên phong cách của bài hát.Chính vì vậy mà điệu tango và điệu chachacha cùng có nhịp 4/4 nhưng cách thể hiện hoàn toàn khác nhau.Điệu thức mang tính đặc trưng về mặt văn hoá của từng vùng trên thế giới. Một bài hát có thể sử dụng một hay nhiều điệu thức khác nhau.


2/Cách xây dụng ca từ của một ca khúc:


Khi nhắc đến ca khúc,người ta thường nói đến các nhạc phẩm có ca từ (lyric),và vì thế mà ca từ trong một ca khúc chiếm khoảng 50% thành công của một ca khúc. Viết ca từ cho ca khúc còn khó hơn viết giai điệu vì nguời viết ca từ phải có những trải nghiệm trong cuộc sống (experiences), chính những trải nghiệm cuộc sống mang đến cho nguời viết cảm hứng (inspiration).

Tuy nhiên,cảm hứng mà không biết cách thể hiện thì cũng không thể tạo được sự đồng cảm đối với người nghe, phải có trình độ học vấn (literary background) nhất định và một trình độ thẩm mĩ (sense/taste of art) nhất định thì mới có thể chắp cánh cho những cảm xúc của mình qua lời hát và đưa đến cho người nghe được.

Gần đây, thị trường nhạc trẻ Việt Nam tràn ngập những ca khúc mì ăn liền của các "nhạc sĩ trẻ" với ca từ trùng lặp và nhàm chán đến phát sợ. Đó là hậu quả tất yếu của sự thiếu trình độ văn hoá và thiếu kinh nghiệm sống. Ngay cả trên thế giới,những quan chức trong ngành âm nhạc đã và đang lo ngại về chất lượng của ca khúc ngày càng xuống dốc.Các ca khúc mang đầy chất thơ hầu như không còn tồn tại trên đời nữa.

Nếu loại bỏ phần nhạc ra khỏi một ca khúc thì ca từ không khác gì lắm với một bài thơ gồm hai phần chính là nội dung (content)vần điệu (rhyme).Điều khác nhau giữa ca từ của một bài hát và một bài thơ là ở chỗ,ca từ bài hát phụ thuộc nhiều vào phần giai điệu, do đó viết một ca khúc khó hơn là làm một bài thơ.

Nội dung (content) của ca từ có thể rất phong phú và đa dạng nhưng nhìn chung tập trung vào ba hình thức sau: Nội dung dựa trên một cốt chuyện (plot),nội dung dưa trên cảm xúc riêng tư của người viết (feelings)nội dung "phi nội dung" (nonsense).Trong ba loại nội dung thì loại nội dung dựa trên cảm xúc là phổ biến nhất vì dễ nhận được sự đồng cảm từ người nghe. Loại nội dung "phi nội dung" là loại khó viết nhất vì ca khúc nghe thì lạ và hay,nhưng không ai hiểu nó nói gì.Nguời nghe cảm nhận được cái đẹp một cách mơ hồ chứ không rõ ràng nhưng vẫn cảm thấy thích thú. Cách viết "nonsense" thường dành cho những tay lão luyện,có trình độ cao và thường sau những ca từ xem chừng như vô nghĩa, người viết luôn gửi gắm một ẩn ý (implication) hoặc một thông điệp bí mật (secret message)nào đó mà chỉ có những người thật sự hiểu rõ về người viết mới có thể giải mã được. Kiểu viết nonsense cần sự hỗ trợ rất lớn của phần vần điệu và cả về cách xử lí giai điệu,nếu không bài hát sẽ mất đi vẻ đẹp mà trở nên lố bịch,phản tác dụng.

Lấy ví dụ như một trong những ca khúc hay nhất trong lịch sử nhạc rock là ca khúc "Lucy in the Sky With Diamonds" của John Lennon viết thời Beatles, người nghe khi nhắm mắt lại thì sẽ có cảm giác mình đang bay bồng bềnh trên một bầu trời lóng lánh những màu sắc huyền hoặc của ảo giác,nhưng đừng cố phân tích từng câu từng chữ xem cái bài hát đó nói gì vì nếu phân tích như thế,cả bài hát chỉ là một chuỗi từ ngữ vô nghĩa,chẳng câu nào ăn nhập câu nào cả.

Phần quan trọng thứ hai sau nội dung của ca khúc là sự hợp vần (rhyming). Đừng lẫn lộn giữa hai thuật ngữ "rhythm" là nhịp điệu với "rhyme" là vần vì hai chữ này viết khá giống nhau nhưng nghĩa hoàn toàn khác nhau. Thuật ngữ đầu tiên dùng trong phần giai điệu còn thuật ngữ sau được dùng cho phần ca từ.

Nhờ vào vần mà giữa các câu hát có sự kết nối với nhau,tạo nên sự liền mạch và hấp dẫn. Cứ tưởng tượng nếu không có vần thì bài hát trở nên vô duyên thậm tệ,cho dù phần giai điệu hay đến mấy cũng không cứu vãn nổi.Trên thực tế,vần và điệu có mối liên hệ chặt chẽ với nhau và hỗ trợ nhau rất nhiều, ta vẫn thường gọi chung là "vần điệu" là như thế.Nói cho dễ hình dung, vai trò của vần và điệu trong một ca khúc cũng giống như vai trò của thủ môn và hàng hậu vệ trong bóng đá vậy.Cả hai phải phối hợp ăn ý với nhau thì bài hát mới hay được. Trong nhạc pop/rock nói chung,việc đặt vần điệu tương đối dễ dàng vì đặc trưng về mặt ngôn ngữ của tiếng Anh là tiếng Anh có bộ phận hậu tố (suffix) như : ion, al, ive, ing...nên rất dễ gieo vần với nhau. Một thuận lợi khác chính là ngôn ngữ Anh là ngôn ngữ đa âm không dấu ( non-stressing multi-syllable language) nên việc ngắt nhịp và thay đổi sắc thái âm thanh cho phù hợp với vần và điệu rất dễ dàng. Do đó,để bộc lộ cảm xúc, hoặc muốn nhấn mạnh cao trào,người hát có thể dễ dàng thay đổi cao độ của nốt nhạc theo ý của mình,miễn sao không rơi ra ngoài âm giai đang sử dụng mà nhạc rock thì việc sử dụng feeling để hát là việc thường ngày ở huyện nên tiếng Anh phù hợp để viết nhạc rock hơn là so với tiếng Việt.

Tuy nhiên phần quan trọng nhất trong ca từ không phải là nội dung hay vần điệu mà chính là cái hồn(spirit) của người viết truyền cho ca khúc.Thiếu đi cái hồn, ca khúc không có sức sống.Tại sao có những ca khúc khi nghe,người nghe lập tức nổi gai ốc,lạnh xương sống,thậm chí còn có những ca khúc như ca khúc "Sombre Dimanche" có thể khiến cho người nghe tự tử vì sức ám ảnh của nó quá lớn. Nhưng cũng có những ca khúc nhạt nhẽo đến độ,nghe lỗ tai này,lọt qua lỗ tai kia chẳng nhớ gì cả. Và cũng có những ca khúc,khi nghe thoáng qua một hai lần thì không ấn tượng hoặc cảm thấy khó nghe,nhưng khi nghe kĩ thì sẽ ghiền.Tất cả đều là do tài năng và bản lĩnh của người viết ca khúc tạo nên linh hồn cho đứa con tinh thần của mình. Linh hồn của một ca khúc bao gồm cách chọn lọc và sử dụng từ ngữ (words choice),cách sắp xếp từ ngữ theo một thứ tự nhất định (words arrangement).Càng đọc sách nhiều thì cách sử dụng từ ngữ càng linh hoạt,tự nhiên, không gượng,không sến. Khi nghe một ca khúc của Văn Cao hay Trịnh Công Sơn,ta có thể nhận thấy được sự khác biệt to lớn với những "tình đơn phương", "tình phai, "tình sầu" gì gì đó mặc dù các ca khúc có thể có cùng nội dung.Ở các ca khúc của Văn Cao hay Trịnh Công Sơn, ngôn từ được chọn lựa rất thông minh và trang nhã,mang dấu ấn riêng khiến người nghe cảm được nổi buồn của nhạc sĩ nhưng không vì thế mà bi luỵ hoặc chán nản.Còn đối với các ca khúc thời thượng, người viết không đủ trình độ để sử dụng từ ngữ một cách có nghệ thuật nên phần ngôn từ thường na ná nhau,quanh quẩn và tối nghĩa dẫn người nghe vào ngõ cụt.

Linh hồn của một ca khúc còn được thể hiện qua thái độ (attitude), cảm hứng (inspiration) cảm xúc (emotion) mà tác giả giành cho đứa con tinh thần của mình. Đó chính là nhân sinh quan của tác giả được thể hiện qua ca khúc của mình,phần nào nói lên tính cách của nhạc sĩ. Điều này tạo nên một dấu ấn rất riêng khiến người nghe nhận biết được tác giả của ca khúc. Lấy ví dụ trong nhóm Beatles, mặc dù các ca khúc phần lớn đều kí tên Lennon/McCartney nhưng người hâm mộ có thể nhận ra ca khúc nào của John ,ca khúc nào của Paul. Ca khúc của Paul thường có giai điệu và ca từ đẹp như một bức tranh,nội dung thường nhẹ nhàng và thanh thoát,còn những ca khúc của John thường thể hiện sự giận dữ, châm biếm, nhạo báng.Giai điệu và ca từ của John cũng mạnh mẽ và sắc sảo hơn John, thậm chí có phần hơi thô bạo. Trong khi đó, George Harrison thường viết những ca khúc thâm trầm, mang đầy chất suy gẫm và triết lí theo kiểu phương đông.

Mỗi nguời có một tính cách riêng nên tác phẩm của họ mang một linh hồn riêng. Nguời nhạc sĩ nào tạo được cái spirit cho riêng mình mới gọi là một nhạc sĩ có tài.Đối với nhạc rock, các thành viên thường sáng tác cho chính ban của mình nên mỗi ban đều có một phong cách riêng,không ai giống ai và người thể hiện thực sự cảm nhận ca khúc của mình bằng tất cả linh hồn còn đối với nhạc thời thượng, người viết nhạc viết theo đơn đặt hàng,còn ca sĩ vừa hát vừa chạy sô nên khi trình bày ca khúc không hề có cảm xúc. Âm nhạc là nghệ thuật và nghệ thuật cần nhất là sáng tạo và cảm xúc, không có hai thứ đó,không thể gọi là nghệ thuật chân chính được.

(Sưu tầm từ HanoiBand)

Saturday, March 3, 2007

Chỉ biết nhìn, nhìn, nhìn ...

Mấy hôm nay lên nhà của mình, nhà AiEi nè.
Nhìn cũng không khác, chỉ có bài em viết là khác thôi.
Đọc lại từng bài, từng bài, thấy được cái chung, cái riêng, cái giống nhau, cái khác nhau...

Em vẫn còn viết bài. Cái chung thứ nhất.
Như anh cũng đang còn viết.
Em vẫn còn sai lỗi chính tả. Như xưa. Hì hì. Cái chung thứ hai.
Em vẫn còn nhìn tuyết. Như hòi mới gặp nhau...
Em vẫn...
Em vẫn như xưa....

Anh thì sao nhỉ?
Càng ngày anh càng bận.
Có những lúc đang nói chuyện, anh bỏ đi lúc lâu, quay lại chỉ nói "sorry".
Có những lúc, à không, thật nhiều lúc, anh không đúng hẹn, anh mải mê ở đâu đó.
Anh không nói chuyện âu yếm như ngày xưa.
Anh không còn đòi em gửi hình con đường đầy tuyết, hình mặt hồ mùa thu...
Anh không còn tưởng tượng con đường vào nhà em nó ra sao nữa...
Anh không còn nôn nao chờ em online...

Em viết về tuyết.
Anh cảm nhận được cảm giác tuyết tan trong lòng bàn tay.
Anh chợt thấy cảm giác đó.
Dù anh chưa từng thấy tuyết, chưa từng một mình đi trong buổi chiều ảm đạm...
Nhưng anh chợt nhìn thấy, từ đâu đó...

I have somethin i wanna tell to you, but i cant. It not a serious thing, but i dont know how can i told it. I had a mistake. I hope you forgive me. I know you never ask me, but i think i must talk. Sometime i thinkin... Sometime i dreamin... I see that we break up... I dont want that things appear, i dont want it happen... I love you so much. But i wonder, i dont understand you. I dont know what the thing you want. I see you lovely, I like your voice, I like your body. I say it by myself, hihi, I love your nice body, :"> but i am a vietnamese. You know a vietnamese person. I think you can be a vietnamese girl that i hope. You come back in a few months, I really happy. But i worry about my daddy. He so ..., i dont know the word can show my meanin. But it is dangerous. Hix, if you love me too, you must do, must make, so how to be a good girl, that my daddy happy, i dont know how to say, i drunk a lot, i love you, miss you so much. My sweetie, my honey, my babie, my ei >:D<, miss ui la miss, hihi >:D<

Dont worry about that text. I mad. He he, love you. Mah sweetie.

Friday, March 2, 2007

...mệt nhọc...

....Hem bik tìm đâu ra sức muh chịu đựng hay thiệt....8h đi học tới 1h45 rồi đi lo công chiện 4h đi shop, đi bộ vòng cái siêu thị đi tới đi lui mấy lần luôn vậy mà...
Chị T bả muốn mua điện thoại mới uhm thì đi với bả đi vòng hết mấy tiệm bán đt dò giá muh cũng kô đòng ý.
Siệu thị đầu chợ có tiệm dt cuối chợ có tiệm đt dò giá muh đi tới tiệm này ngược lại tiệm kia mỏi chân đói bụng chik đi đc....tìm đc giá mua rồi...chê cái đt máy chụp hình dụng lượng nhỏ màu kô đẹp như trong báo đăng...trời ạ...hix bắt đi giáp cái siêu thị đuối sức luôn muh cuối cùng chẳng mua đc gì...
Ghé vào chợ lựa lựa cây kem...thì anh call trong chợ ồn ào lắm hem nghe rõ gì hết nhưng muh vui ơi vui lun...như muốn hết mệt vậy...nhưng kô nói đc lâu...hix
Ăn kem sao muh no đc hem bik nữa...nhưng đở hơn kô ăn....
...Đi về ngang cái chợ bán thức ăn kêu bả vô mua gì ăn...bả lại nói...hết sức rồi đi về...hix...tức ghê keo đi coi đồ với bả mấy tiếng luôn...keo vô chợ xí cũng kô chịu...muh thui...cũng hết tiền rồi...đi về.
...Đói bụng quá hay sao ngồi trên xe buýt khó chịu quá chừng...muốn ói muh hem đc...còn cào mot cach dang ghet...chắc sap xiu lun rồi...xuốt 8 tiếng kô ăn gì chỉ có trái chuối hix... xuống xe đi muốn hết nổi luôn...ước gì lúc này có anh bên cạnh dắt dìu béQ hix muốn khóc quá chừng.
...Về nhà cũng trễ rồi...cũng may hôm qua có xào cơm để tủ lạnh...chứ cũng kô còn sức muh để xào nấu gì nữa hết...Khổ nổi mấy hum nai cái tay nó đau...cần tô cơm muh đau muốn chik luôn...tức quá chừng.
...No bụng rồi...có hứa với anh chụp hình cho anh...dù mệt lắm cũng gắng chụp mấy tấm hix...nhìn hem giống ai......sực nhớ...còn làm Hóa với Địa chưa làm nữa mai có tiết...còng mắt vắt óc muh làm cho xong...làm qua loa chứ bùn ngủ lắm rồi.
...............................................................................................
....Thứ 6 rồi à...ngày cuối của cuối tuần uhm...thì làm sao...người ta đc nghĩ còn mình phải đi làm đó mà.......
Báo tới nhiều quá chừng... làm hoài kô hết thấy trễ rùi...tạm gác chiện làm lại một bên...hồi đó...làm thì số một nhưng giờ...nó xuống hàng 2 rùi hihi...bước ra của...í...trời mua kìa ghét hem...nhiệt độ xuống đột ngột mưa cũng đột ngột nữa...che dù đi vội vàng...hix vội vàng chi hem bik đi ra đầu hem mới bik rằng để quên cái máy MP3 trong máy có file hình....ạc ạc chạy mau quay về lấy hix ghét quá chừng...ghét cái hay đoãn trí hay ghét trời mưa tuyết tan rồi ướt dơ nữa kô bik...hay ghét cái thời gian kô đủ cho mình chi tiêu nữa.............
Onl đc ùi...mọi chiện mệt nhọc như trôi vào dĩ vãng hihihih....
Nhớ quá chừng luôn......
Nhưng phải nghe lời dạy ùi nè...ghét quá chừng...nhưng iu iu lắm...

Thursday, March 1, 2007

Time






...Sáng nắng chiều mưa buổi trưa sấm sét hix...hôm nay bị khìn hay sao ấy muh làm gì cũng hay chú tâm hết, theo đuổi những gì kô à.

Chán chán làm sao đó.Nói chung la không có tâm trạng nào để học hết...nhìn trời muh thấy ghét làm sao....Nhiệt độ hạ bất ngờ tuyết tan nhìn dơ dễ sợ, nước đen kịt dơ quần áo giầy dép hết, khi một chiếc xe nào đó vụt wa...tức vô cùng.
Thế muh tuyết vẫn gơi gió cứ thổi, lạnh lạnh làm sao, nhưng bù lại mấy cái bông hoa tuyết gơi đẹp ơi là đẹp, giơ tay hứng mấy cái bông hoa, nhìn chúng thích thu làm sao, chỉ cần nằm trên tay mấy giây là chúng tan hết ghét quá.
Cánh hoa trắng li ti đẹp ơi đẹp, không như mất cơn mưa tuyết trước gơi tuyết nhưng nó kô thành bông hem đẹp tí nào.
Vậy mà nó tồn tại đc lâu, kô tan đó chứ.



....Hùi tối ngủ có gặp anh, mà anh tớ rồi đi nhanh quá à, chỉ gặp đc co tí xíu, nói chiện có tí xíu, nhìn nhau có tí xíu, cạp cạp có chút xíu.
Rùi cái đồng hô vô duyên kia reo à ghét làm sao ấy...nó reo làm chi cho hem thấy đc anh nữa, mở mắt ra kô thấy ai nữa...chỉ một mình le loi nằm đó...nằm nhớ nhớ...nhưng nằm lâu kô đc đâu nhé...trễ học rồi kìa...hix

...Mấy hum nay trong người cứ mệt mệt làm sao khó chịu, hắt xì mỏi sáng hoài, đau cái tay, giờ lại đau cái bụng 1 cách khó chịu hix tức quá chừng.
Hem bik làm sao hết trơn....

Hôm nay phải đi nộp tờ giấy thếu nè, đi shop nè, đi lên công ty bán vé máy bay nè rồi onl nè...ghét ghê hem bik làm gì muh kô trả lời gì hết ghét cái máy này ghê kô đọc đc tiếng việt nghĩ nát óc hem bik cái status viết cái gì huhuhu...chắc là Ngủ rồi thi phải hem trả lời gì hết tức gì đâu.
Muh thui...cũng kô có gì...onl cũng đc bao lâu 30 phút chứ nhiêu...chỉ tranh thủ thời gian muh hem gặp đc...bùn bùn 1 tẹo.

Còn nhiều chiện chưa làm nữa.........

Thời gian như cái chong chóng, cứ quay điều kô thêm kô bớt hix

Có ai bán thời gian kô ????...mua liền...hix hix