Navbar


New: Biggest Hiphop News in Vietnamese - DUNKARE MAGAZINE [ Click here to visit ]

Friday, March 26, 2010

Nhìn vào cái gì?

Hôm nọ có qua anh Nam Mèo chơi. Dạo này ảnh không còn phong độ như xưa, có một số việc khiến anh hơi hờn giận một chút, mình cảm nhận điều đó qua cách nhìn sự việc của anh. Mình chỉ biết khuyên ảnh đừng giận nữa, vì mang cục tức trong bụng thì khổ mình, chứ chả khổ ai hết.


Hôm nay lang thang tiếp trên Facebook thì lại thấy một cái comment làm mình tức nữa. Nhưng đã lỡ tự hứa là không xỉa xói, không chỉ trích, không tức giận, nên mình phải làm theo, cố điều tâm lại, xóa bỏ những suy nghĩ xấu xa đó ra khỏi óc. Mình viết theo cái cách bình thường hơn, giống như một lời khuyên nhủ hơn.
Read more...

Tuesday, March 23, 2010

Tui xin hứa

Tui là Sang, từ nay tui xin hứa:
- Không chỉ trích người khác, dù là chỉ trích chung chung. Tui sẽ làm gì đó để khắc phục thay vì nói. Tui sẽ làm những gì trong khả năng tui, không than van.
- Không tức giận, thù dai. Tui sẽ đi mua quả lê về ăn để chứng minh điều đó. (tại vì tui thù trái lê, và cả hoàn cảnh khiến tui thù trái lê nữa, bỏ hết.)
- Không ba hoa, không nổ, không nói phóng đại, không làm màu. Vì nó làm tui khó chịu. Thậm chí không được nghe hoặc xem người khác ba hoa, nổ, làm màu.
- Không cố chấp, không cực đoạn, không gay gắt. Cái gì cũng có lý do của nó, cứ từ từ... Cái gì cũng có hậu quả của nó, cứ từ từ...

Vì thế, những ai lỡ bị tui chửi, vui lòng bỏ qua, cười hì hì một cái nè. Những ai mà tui thù, tui cũng xóa hết, tui không thù thằng Bảo nữa (22 năm rồi), tui cũng không thù trái lê nữa (hơn 20 năm), chấm dứt nhé.

Những ai lỡ nghe tui ba hoa, nổ, làm màu, sau này mà nghe tui nói ngược lại thì đừng có ngạc nhiên. Xin lỗi vì những hiểu nhầm mà tui cố ý gây ra. Hihi. Ngại quá. Còn ai mắc bịnh ba hoa, bịnh nổ, bịnh làm màu, vui lòng tránh xa tui ra giùm, cám ơn.

Những ai, những sự việc gì nằm trong sự cố chấp, cực đoạn và gay gắt của tui, những hậu quả do nó gây ra, xin được giải tỏa hết.

Nhẹ lòng...

Wednesday, March 17, 2010

Một chút suy nghĩ cá nhân, coi rồi cười trừ nha, ha ha

Mình viết trên Facebook có vẻ không có đủ sức mạnh, nên viết lên đây cho nó lưu trữ được lâu. Bài viết này chỉ viết ngắn gọn thôi. Đại loại là vầy:

Thằng nào viết tiếng Việt không dấu trong văn bản tiếng Anh, tiếng Mỹ hay bất kỳ tiếng nước ngoài nào khác, mà nghĩ rằng viết như vậy mới đúng, thì thằng đó là một thằng ngu. Ngu như một con bò.

Và xin thưa quý vị và các bạn, ai phản bác câu nói này, xin cứ tự nhiên. Ở đây, tôi bỏ qua những người ngu-hoàn-cảnh, nghĩa là họ không biết dùng bộ gõ tiếng Việt, nhưng nếu họ biết, thì họ sẽ dùng tiếng Việt có dấu, những người này đáng thương, không chửi được. Tôi cũng bỏ qua yếu tố làm màu nhé, nghĩa là làm vậy cho người ta thấy mình Tây Tây, làm vậy cho người ta tưởng mình biết tiếng nước ngoài nhé. Tôi chỉ bàn việc đúng sai thôi, ai làm màu thì bản thân nó đã ngu sẵn rồi, khỏi bàn, khỏi cãi.

Suy nghĩ thật kỹ nhé, tội nghiệp con bò lắm đấy. (cười cười ^^)

P/S: Quý vị ơi, khi tôi nói "ngu như bò" nghĩa là tôi đang sỉ nhục con bò đó, chứ không phải sỉ nhục quý vị đâu, đừng trách oan tôi tội nghiệp. Xin cảm ơn đã thông cảm cho tôi.

Tuesday, March 16, 2010

Nô lệ của thời đại

Bữa nay có chút thời giờ, tôi tranh thủ liếc qua một số trang blog của bạn bè như anh demi fantasy, chị nồi niêu, để gọi là thăm hỏi, mặc dù tôi rất ít khi để lại lời nhắn. Dù sao thì, có chào hỏi thì cũng chỉ là những câu nói bâng quơ và sáo rỗng, thôi cứ im lặng thì hơn.

Dạo gần đây, tôi vướng vào hai cảm giác. Một là, cảm giác nhẹ nhàng và có phần thụ động, là bình thản trước những biến động của cuộc đời, ví dụ như chuyện một ca sĩ, diễn viên nào đó đang nổi như cồn, mà nếu là tôi của năm trước, tôi sẽ sôi nổi mà lùng tìm phim ảnh của họ về xem, giờ thì thấy có vẻ bình thường đi một chút. Cảm giác thứ hai, là cảm giác có lỗi khi không thể giúp mọi người giải tỏa được những cái bức bối, những cảm giác khó chịu quanh mình.

Có lần tôi gửi email hỏi thăm một người anh về vấn đề này, thì được trả lời là hãy chấp nhận đó như là một sự thực. Mà cũng đúng, sự thực là mình không thể giúp hết tất cả mọi người.

Tôi có hai người bạn, đã quen biết nhau gần tám năm trời. Tôi biết họ rất yêu thương nhau. Nhưng một người, thì ngang ngạnh, còn một người thì hay càu nhàu. Tôi nói họ bớt chạm vào nhau, và bớt quan tâm nhau một chút, thì tình cảnh sẽ khá hơn. Chuyện của họ không khó hòa giải, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, họ không chịu hòa giải, chứ không phải là họ không biết chỗ hòa giải. Tôi tin là như thế.

Những người trong thời đại bây giờ, chạy theo những thứ mà thời đại quy định, chứ không phải do họ quy định. Tôi nói bây giờ là vì tôi không biết thời khác nó ra sao. Tôi từng gặp rất nhiều người than vãn với tôi về cuộc sống của họ, sao mà nặng nề và u tối. Tôi hỏi: "Sao không dừng lại?" thì họ trả lời: "Sao dừng được, bao nhiêu chuyện quan trọng, phải thi lấy bằng tốt nghiệp, phải xin vào làm chỗ công ty danh giá ..." Họ nói mà không bao giờ chịu suy nghĩ lại, dù chỉ một lần, rằng có thực sự nó quan trọng hay không. Cái bằng cấp, hay vị trí tốt trong công ty, thực ra cũng chỉ là do thời đại nó quy định, không phải do chính mình suy nghĩ mà ra.

Rồi lại có người, phụ thuộc vào người kia quá nhiều, để rồi họ quyết định hết tất cả giờ đi, giờ về, giờ ăn giờ ngủ, hệt như một người phụ huynh quản lý con cái. Như vậy thì không còn hạnh phúc nữa rồi, mà là sự phục tùng. Ở đây, họ chỉ ở bên nhau vì cái quy định của thời đại, tức là vợ chồng thì phải ở chung nhà, nhưng thực ra họ không còn là vợ chồng nữa rồi, ngay từ lúc họ chấp nhận sống theo thời đại, là họ đã tự biến họ thành nô lệ, nô lệ của những quy định của thời đại như nhà cao, cửa rộng, xe tay ga và đôi mắt kính hiệu Police.

Khi ta cố thoát ra, những người bên trong sẽ nhìn chúng ta như những sinh vật lạ. Điều này là tất yếu. Vì nếu họ không làm như thế, họ sẽ bị đào thải. Họ bắt buộc phải có cùng cảm xúc và nhận định của thời đại, đó là điều kinh khủng nhất. Ví dụ bạn bị bắt đi tù, đi làm nô lệ, tôi nghĩ bạn vẫn giữ được cảm xúc vui buồn của bạn. Dù sao thì nô lệ cho một người, một cá nhân vẫn dễ chịu hơn làm nô lệ của thời đại. Khi bạn là nô lệ của thời đại, ngay cả cảm xúc, cũng phải đi theo thời đại. Nghĩa là thời đại chê ai, bạn cũng phải chê theo; thời đại khen ai, bạn cũng phải khen theo. Thật là khủng khiếp.

Tôi nói với những người kia rằng, hãy là chính mình, hãy tin vào khả năng và chịu trách nhiệm cho chính quyết định của mình. Họ nói rằng chỉ có AQ mới làm được điều đó. Vậy là họ chưa hiểu, ngay cả cái "chính mình" mà họ còn không hiểu nỗi, thì làm sao họ hiểu được những thứ khác. Tôi nói hoài, nói liên tục, nhưng hầu như chưa có ai đồng ý với tôi. Bạn thấy đó, cái quyền lực kinh khủng của thời đại nó ép người ta quên mất chính họ. Chỉ vì một cái chân giò béo ngậy của con heo mà họ quên mất cả con người quý giá của họ đang bị nghiền nát.

Tôi nhìn họ đáng thương, hay họ nhìn tôi một cách đáng thương?

Thursday, March 11, 2010

Một bài viết mị dân trơ trẽn

Luôn đặt công ty lên đầu, sự nỗ lực của bạn sẽ không bao giờ là dư thừa. Mang lại lợi ích cho công ty chính là mang lại lợi ích cho bản thân và nâng cao giá trị của mình. Hãy nhớ rằng bạn lo cho công ty, sếp sẽ lo cho bạn.

Hãy chú ý đoạn màu đỏ. Các bạn có thể xem bài viết gốc ở cuối bài. Nhưng có lẽ, chỉ cần tập trung ở đoạn cuối như tôi trích dẫn. Nếu mọi người tinh ý, có thể thấy điều 1, 2, 3 chỉ đơn giản nói những giáo điều huề vốn, nghĩa là những thứ đúng với mọi hoàn cảnh, mọi nghề nghiệp, mọi tình huống, dạng như thầy bói nói : "số cô có mẹ có cha" vậy đó.

Sau khi nói những câu 'lúc-nào-cũng-đúng' như thế, lòng tin người xem sẽ càng tin những điều bên dưới hơn. Sự dụ dỗ tăng cao đến điều thứ 9, thì mới bộc lộ ra ở điều thứ 10. Và nếu như đây là cái ý muốn của người viết, thì xin thưa, nó thật là lộ liễu.

Trên quan điểm cá nhân, tôi đề cao tính chất cá nhân, và khả năng tự đứng vững trên đôi chân của mình, thay vì đợi "sếp sẽ lo cho bạn".

Bài viết này thực sự không đáng xem, vì nó thể hiện cái tinh thần của thời trung cổ. Thời đó, người ta dạy cho mọi người lòng trung thành và sự phục tùng giai cấp, những thứ cần thiết cho các cuộc chiến triền miên tranh giành lãnh địa.

Đi làm nhân viên cho người khác là chuyện rất bình thường, tôi tán thành. Đi làm giúp người ta có thêm kinh nghiệm, thêm nhiều mối quan hệ, tăng kỹ năng nghề nghiệp v...v... Điều đó là tốt.

Nhưng công ty và sếp không có nghĩa là một tôn giáo và giáo chủ mà chúng ta phải tôn thờ và mong chờ được người ta ban ân huệ cho mình.

Hãy làm việc một cách nghiêm túc, thực hiện đúng quyền và nghĩa vụ đã thỏa thuận, và nhận đồng lương xứng đáng. Rồi tự lo cho tương lai của mình. Chẳng cần thiết phải "phục tùng" hay đợi người ta "sẽ lo".

Thử hỏi sau tuổi nghỉ hưu, ai sẽ lo cho bạn? Chỉ giùm tui thằng sếp nào lo cho nhân viên nghỉ hưu. Tui sẽ gỡ bài này xuống.


Read more...