Navbar


New: Biggest Hiphop News in Vietnamese - DUNKARE MAGAZINE [ Click here to visit ]

Wednesday, December 31, 2008

Một ngày mệt mỏi, nhưng vui.

Hôm nay chạy lung tung, làm tạm xong được cái trang nhà AiEi rồi. Nhìn nó cũng được, nhưng mà, sao cứ bực bực. Nó cứ trống trải làm sao. Thôi từ từ rồi mình sửa sang nó lại. Mà cũng khổ, phải làm rồi chờ cái domain nó active, trong bụng cứ kéo lô tô. Nhìn lại thành quả, tuy không nói là hoàn hảo, nhưng cũng tạm vừa ý rồi.

Mấy bữa nay bức xúc nhiều thứ, muốn ghi muốn viết nhiều lắm, nhưng cứ phải nín lại. Thôi, ráng đấu tranh bất bạo động vậy.

Haizz. Sắp tới nhà nhỏ chia phòng ra, anh em bạn bè vô chắc đi lạc quá...

Sunday, December 28, 2008

Một đêm không ngủ

Mấy hôm nay hong có viết lách gì cho ngôi nhà nhỏ, anh em bạn bè chắc cũng buồn bực. Thôi kệ, biết sao giờ. Hihi.

Trong khi bạn bè, ví dụ anh Đầu Cọ, ngày càng viết được những trang viết về Google có giá trị, hay như bác Phương Đông, viết những bài về design rất hay và bổ ích, thì mình, toàn nói nhảm. Buồn bực, tức giận, tởm lợm, mọi thứ mình đều quăng lên đây, viết để được gì?

Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, mình viết không được như họ.

Thứ nhất, trang này không phải để viết chuyên môn. Mình xưa nay là chúa linh tinh. Làm gì cũng tùy hứng, làm gì cũng theo ý thích. Nhớ hồi đi học đại học, trong lớp mà vừa nghe thầy giảng, vừa uống café đá vừa ăn cơm sườn. Quan trọng là hiểu bài, ai nói gì mặc kệ.

Rồi giờ vẫn vậy, quan trọng là mình làm được việc, còn ai nói thì mặc kệ. Mình không quen nổ, không quen khoe khoang, nên mấy ai biết về mình. Haizzz, vậy nên, lắm người vẫn nghĩ mình vô dụng...

Mà vô dụng thật.

Xưa nay thường người nhờ vả nhau ở hai việc. Quan trường và tài chính. Ngoài thứ đó ra thì ít khi người ta nhờ vả lắm.

Chuyện quan trường, như xử phạt, đua xe, hay tù giam, oan ức chi đó. Người ta biếu xén nhau chút quà, và rồi thành thân thiết, mọi việc trở nên dễ dàng hơn.

Ngoài đó ra thì chỉ là tiền thôi, thiếu tiền, nợ tiền, túng tiền, hết tiền v...v... Mọi thứ đều là tiền.

Mà mình thì chẳng giúp gì được ai cả, ha ha. Mình chẳng là quan mà cũng chẳng có tiền. Thôi thì đành vậy, biết sao giờ.

Vậy rốt cuộc, trang này cứ mãi nói chuyện linh tinh như vầy sao? Không thể như thế được, phải cải thiện chứ. Mình đã nghĩ đến rồi, thế nên, mình muốn thay đổi một chút. Sau này, trang chủ AiEi sẽ đẹp hơn, ra vẻ hơn một chút (người ta gọi là nổ) , rồi sau đó, mình sẽ phân loại ra, bài viết trong Aiei này sẽ thành bài viết lưu trữ. Sau đó, bé Quyên sẽ viết ở trang Recipe, tức là chỉ viết về bếp núc, nấu ăn v...v.... Bé Quyên viết bằng tiếng Phần Lan, bà con thông cảm. Còn anh Sang thì viết bên YêuLogo, chủ yếu viết tiếng Anh. Còn cái trang blog AiEi này, phải viết tiếng Việt. Không dùng tiếng Việt thì không biết làm sao diễn tả tâm trạng mình nữa. Bà con yên tâm, he he.

Nói trước để bà con chuẩn bị tinh thần, sau này biến động trong AiEi nhiều lắm đó.

Bà con ngủ ngon. he he he.

Wednesday, December 24, 2008

Cảm xúc, cảm xúc, cảm xúc...

Từ hôm qua đến nay, quá nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Trước, là cảm giác tởm lợm khi phải đối diện với lũ "sâu dân mọt nước". Sau khi ăn nhậu với ba tôi xong, tôi phải đưa chúng nó về nhà. Cảm giác cái bụng phệ của chúng nó dựa vào lưng, làm tôi rờn rợn. Tưởng chừng như những con giòi lúc nhúc đang tìm cách bò sang người tôi. Tôi chỉ chực ói...

Cuối cùng cũng qua, ráng mím môi mà chạy lên phòng, tắm rửa. Rồi online gặp em. Em bảo hôm nay em phải về nhà dì. Thế là vợ vắng nhà, ha ha.

Hôm nay thằng Khánh gọi đi ăn nhậu. Rờ túi thấy còn có 2.000 vnđ. Với tay tắt cái điện thoại di động. Tiện thể out luôn cái nick Yahoo!, rồi turn off cái chat của Google Mail. Khóa trái cửa, dặn mẹ: "Ai tới nói con hong có nhà!" Thế là cố thủ.

Lò dò lên blog, đọc nhiều điều, vui có, buồn có. Đọc diễn văn của Obama mà phát khóc. Cứ cho là ông ấy nói dối đi. Vẫn còn hay hơn những bài diễn văn "Kính thưa, kính thưa, kính thưa..." của lũ chó cướp ngày. Qua blog của thầy Phương Đông, học được nhiều điều hay và bổ ích, rồi tự gọi gàn là "thầy", comment mấy câu...

Vẫn không nghĩ ra cái gì mới, lạ để làm hết. Đầu óc rối tinh lên.


Chúc mọi người Giáng sinh và năm mới vui vẻ. Cảm ơn Pica rock, Hung, Đầu cọ, Niềm đau, 4All2All, và mọi người đã ghé thăm ngôi nhà nhỏ. Năm nay nhà nhỏ hong có gì đãi mọi người hết, xin thứ lỗi.

Người ta bảo người sang trọng chúc nhau bằng quà cáp, AiEi mạo muội tự nhận mình là nghệ sĩ tặng anh em cái clip này, coi như chia sẻ một cảm xúc vậy.


Tuesday, December 23, 2008

Chúc anh Noel vui vẻ

Hì hụt mấy bữa nay trong cái photoshop cũng vẽ được cho anh món quà Noel, tuy không được đẹp lắm nhưng nhìn cũng được.



Merry Christmas and Happy new year!



Yêu anh nhất nè, hãy cố gắng lên anh nhé, rồi chúng mình sẽ được bên nhau.

Merry Christmas



Giáng sinh đã tới nữa rồi đây, một mùa giánh sinh buồn buồn gì đâu.
Bé Q không biết ở VN Giáng Sinh có vui không, chứ ở bên này Giáng Sinh buồn ơi buồn.

Bên này Giáng Sinh bắt đầu ngày 24 và hết ngày 26 ba ngày này người ta đi về thăm gia đình, hoặc ở nhà tổ chức lễ Giáng Sinh, vui nhất là ngày 24 tối 24 thường thì họ tổ chức ăn lễ, rồi trao đổi quà cho nhau đợi đúng 0h họ mới mở quà.
Ngày 25 thì không có ai ra đường cả gì hầu hết các phương tiện giao thông đều nghĩ lễ cả, cho nên tất cả sum vầy ở trong nhà trên bàn tiệc ấm cúm cùng gia đình. ( gia đình mình đâu?)
Ngày 26 cũng thế tất cả chợ búa đều còn đóng cửa ăn lễ, nên ngoài đường vắng tanh à, mấy năm có tuyết nhiều nhìn còn đẹp còn vui vẻ chứ mấy năm gần đây thời tiết ở đây thay đổi quá, trời âm u mưa tuyết hoài nhìn ảm đạm lắm.

Bên này tới mùa Giáng Sinh là có dịch vụ thuê ông già Noel hihi, nhà ai không có người giả làm ông già Noel thì họ mướn ông già Noel ở ngoài về nhà cùng nhau chụp hình gia đình, rồi đưa quà cho ông già Noel để ổng phát cho trẻ em, để tụi nhóc tưởng rằng sẽ có ông già Noel tới thật mà phát quà, thường thì một tiếng nó tới 50€ lận, mắc ghê.
Nghe người ta nói ở Phần Lan ngoài bắc có ông già Noel thiệt, cũng đã có tới đó một lần rồi, nhưng chỉ gạt người ta thôi, chứ làm gì trên đời này có ông già Noel thiệt chứ. Làm gì mà ổng thọ đến tới giờ.

Giáng Sinh bên này không náo nhiệt, không lộn xộn, không um sùm mà rất rất yên tĩnh và an lành. Đâm ra nó chán và buồn tẻ làm sao. Ở ngoài đường người ta trang trí đèn đuốt quá chừng mà chẳng có bóng người, ở nhà người ta cũng trang trí đèn mà nhìn nó tao nhã lắm hong có loè loẹt như các nước khác, nhìn vô thấy nó đơn giản làm sao.

Năm nay bé Q lại ăn Giáng Sinh một mình rồi, anh S hong chịu ăn Giánh Sinh chung với bé Q gì hế hix... Đợi lâu quá à...

Chúc tất cả mọi người Giánh Sinh anh lành và hạnh phúc bên gia đình

Sunday, December 21, 2008

Chuyện đời thường

Lâu nay mình cứ tưởng là chỉ có bệnh viện ở VN mới làm việc chậm chạp, phải ngồi chờ hàng giờ đồng hồ, nhưng không tui đã lầm bên Fin này nó cũng như vậy thôi.

Chuyện là hôm nay cần đi bác sĩ kiểm tra coi bị bệnh gì, tới nơi mới có 2h 35 thì phải, bắt số ngồi chờ.
Tới lượt mình, cô y tá kiêu kêu diển diễn tả chuyện gì mà tới đây, xong bả đưa cho tờ giấy đỏ rồi đi theo cô y tá khác vô phòng, bả hỏi chuyện gì tới đây rồi bả bắt đầu đo tim, đo huyết áp v.v...

Xong đưa cho tờ giấy kết quả màu xanh và kêu ngồi chờ đợi kêu tên...CHỜ...
Bà bác sĩ kêu tên đi vô, bả cũng hỏi chuyện gì tới đây, xong bả đứng lên múa tay múa chân làm theo bả rồi bả đánh mấy dấu chéo vô tờ kết quả màu xanh, xong bả kêu ra ngồi chờ đợi có người tới lấy máu này kia đi thử...CHỜ...

Lâu thiệt là lâu lun luôn mới có người tới lấy máu đi thử, cô y tá làm không tới 3 phút nữa là xong, cổ kêu ra ngoài ngồi chờ bác sĩ kêu tên.
Một lúc sau tới phiên mình, vô bả nhìn bả nói
- "Mày hong có bị bệnh gì hết, tất cả đều OK hết, nếu cảm thấy đau thì mua thuốc giảm đau uống". Xong hei hei đi về.

Đồng hồ lúc đó đã là 19h30 phút có nghĩa là ngồi chờ không hơn 4 tiếng đồng hồ kết quả không bị gì hết... thui thôi không bị gì là mừng rồi... Ngồi chờ rụng lưng luôn, còn mất hai óng ống máu nữa chứ.

---
P/S: Anh S sửa mấy lỗi chính tả cho bé Q nhớ, mai mốt đừng sai nữa.

Thursday, December 18, 2008

Chần chờ gì nữa đây ...

Lâu quá rồi, mình không viết gì cho ngôi nhà nhỏ. Nhìn lại thì chỉ toàn viết cho người ta thôi. Nhưng bỏ mấy hôm, khách cũng thưa thớt dần. Thôi, vậy càng mừng. Chứ tự nhiên đóng cửa ngang xương, có khi người ta rủa thầm trong bụng, tổn thọ. Thôi cứ để vậy, từ từ tính tiếp.

Tính tình mình sao lúc nắng lúc mưa, khó hiểu thiệt. Cứ dở dở ương ương, làm gì cũng đổ bể, làm gì cũng luộm thuộm. PIC, EP-ROM gì gì đó, cũng được vài bữa. Giờ lại đến design... Haizz, nghĩ mà thấy rầu ghê.

Bé cứ nhắc anh đừng buồn. Ừ thì có làm gì đâu mà buồn, có điều, không vui nổi. Công chuyện làm ăn ngày càng xuống dốc, mà mình cứ nhởn nhơ thế này, thiệt như lửa đốt trong ruột. Dù biết là giờ có lo thì cũng làm gì được đâu, mà sao cũng thấy bực mình.

Có những chuyện không thể nói với ai hết, chỉ có thể nói trống không như vầy thôi. Mà chỗ này cũng không nói hết được. Có những chuyện không thể nói trên này. Lẩn quẩn, lẩn thẩn...

Thôi, tới đâu hay tới đó. Mệt quá.

À, sẵn nhắn với bà con ra vô ngôi nhà nhỏ là, sắp tới tui sẽ sửa lại toàn bộ cấu trúc căn nhà, không hẳn là một template khác, mà là cách viết khác nữa, không gộp chung như vầy. Bà con rảnh rang thì ghé chơi.

Wednesday, December 17, 2008

Chuyện cái bàn...



Mấy tuần nay lo dọn nhà, rồi lo sắm đồ đạc nữa
Lu bu bận bịu suốt mấy tuần lun, nhưng được cái là ra riêng rồi ở một mình nó thoải mái ghê lun, mà hơi bùn chút chút.
Dọn nhà phải mua đủ thứ đồ dùng hết, mà có một thân một mình lại không có xe nữa nên muốn mua cái gì cũng bất tiện hết trơn, còn thuê xe chở thì đắt đỏ quá đi …
Hôm rày đi kím cái bàn để máy tính để mua, mà cứ lo không có xe chở nên chưa có mua được nữa.

Hôm qua lại đi kiếm mua bàn để máy tính mà lại không mua được nữa tức ghê, gặp con nhỏ thu ngân nó chê mình nhỏ con sợ không khiêng nổi cái bàn về nên nó hong chịu bán. Nó nói một mình sao mà khiêng được, một là thuê xe chở hai là kêu taxi chở về, nghe ghét chết lun, nhà gần vậy giở chi nhiều trò, không bán thì thui đi về.

Dìa nhà lục lọi lấy mấy cái thùng giấy đựng sách cũ ra kê lên làm cái bàn, mà thiếu cái mặc bàn, lục ra cái khung hình lớn, lót làm mặt bàn rồi dán kéo cho nó dính lai. Trải thêm tấm vải lên nữa coi như hoàng thành một cái bàn thấp thấp bé bé...

Tạm thời dùng cái bàn giấy này một thời gian vây... Sau này tính tiếp

Thursday, December 11, 2008

Lorem ip sum ssa



At vero eos et accusamus et iusto odio dignissimos ducimus qui blanditiis praesentium voluptatum deleniti atque corrupti quos dolores et quas molestias excepturi sint occaecati cupiditate non provident, similique sunt in culpa qui officia deserunt mollitia animi, id est laborum et dolorum fuga. Et harum quidem rerum facilis est et expedita distinctio. Nam libero tempore, cum soluta nobis est eligendi optio...
( Read more ... ) 

Một tháng cày cấy ...

Có nhiều việc để làm quá, nên cứ tối mắt tối mũi, không viết lách gì cho nhà nhỏ thân yêu hết. Buồn thiệt. Bạn bè ra vô, thông cảm heng.

Mấy hôm nay, bé Q phải dọn ra ngoài nè. Phải mua giường, mua tủ, mua tùm lum thứ hết, mà anh S hong giúp đỡ được gì, nóng ruột muốn chết. Làm design được có năm xu một cắc, hong đủ bé Q ăn kẹo nữa. Nhiều lúc thấy nản nản, rồi lại thấy ông bạn già, thấy bé Q, thấy mọi người ai cũng ủng hộ, mình cũng phải ráng. Chứ lúc này đuối thấy ớn luôn. Chuyện làm ăn, nhà cửa cứ rối tinh rối mù. Haizzz....

Giờ phải củng cố nội lực trước cái đã, không thể đem tấm thân vô dụng này ra đường và nói: "Tui có một tấm lòng!" Người ta sẽ bảo: "Một tấm lòng thì làm con c** gì ai ?!!"

Thôi, tiếp tục cày bừa đây.

Thursday, December 4, 2008

Ba mươi cuốn lịch

Có một ông lão, có lẽ ngoài 70 rồi. Ngày ngày ông đi san bằng những con đường gồ ghề, lấp lại những ổ gà ổ voi trên đường, kể cả những lỗ hổng bị đào xới lung tung. Một số người nói ông khùng rồi, nhưng một số khác lại giúp đỡ ông.

Một tờ báo phỏng vấn ông, bài báo rất cảm động. Có đoạn như sau: "... Tôi có một đứa con gái, nó mất lúc mới 20 tuổi. Người ta nói nó bị đảo tay lái do đường gồ ghề, rồi rơi xuống một cái hố trên đường. Tôi đau lòng lắm, và tôi không muốn người khác mang nỗi đau đó giống tôi, nên tôi hy vọng mình có thể ngăn ngừa được một ít, dù là nhỏ nhoi..."

Bài báo có tác dụng rất nhanh. Thanh niên ùa ra giúp đỡ ông lão. Trai gái, già trẻ lớn bé, cùng nhau chung tay sửa lại những con đường. Không cần phải đợi vốn ở trên rót xuống, dân tự gom góp tiền bạc, làm tất tần tật. Đường sá dần khang trang, sạch đẹp.

Ông lão vẫn cặm cụi làm công việc của mình. Có bà hàng nước, thương tình biếu ông chén trà. Có cậu sinh viên, giúp ông san bằng cái gò nằm giữa đường. Có bé gái, đội cho ông cái nón... Nhưng có một ông luật sư, tặng ông 30 cuốn lịch.

Ông lão lấy làm lạ, hỏi: "Anh tặng tôi 30 quyển lịch là có ý gì?"

Vị luật sư từ tốn: "Ông tự tiện đập phá, cào bằng những chỗ gập ghềnh trên đường, là phá hoại của công. Ông lấp lại những cái hố đang đào dang dở, là cản trở người thi hành công vụ. Còn bài phát biểu trên báo, là lợi dụng quyền tự do dân chủ, lôi kéo, kích động các thành phần dân tộc nhằm chống phá đất nước. Nay ông đã ngoài 70, tôi nghĩ ông chỉ cần 30 cuốn là đủ..."

Nói xong, luật sư biến mất. Ông lão choàng tỉnh. Thì ra chỉ là một giấc mơ.

Con gái ông la lớn: "Thưa bố, con đi học!" Hôm nay, là sinh nhật thứ 20 của nó...

Tui choàng tỉnh, thì ra tui đang mơ...

Tuesday, December 2, 2008

Chuyện nghiêm túc

Mình có một việc nghiêm túc, mong mọi người đừng quan tâm.

Ấy là việc đóng tiền bản quyền. Chúng ta đã gia nhập quốc tế, đã ký công ước Berne. Chúng ta phải nghiêm túc thực hiện việc đó, điển hình, chúng ta cần phải đóng thuế.

Đĩa CD, DVD là phương tiện để lưu trữ, truyền bá. Vì vậy nó bị đánh thuế. Máy ghi âm, máy quay phim, chụp hình cũng vậy. Rồi tới máy photocopy, máy scan, anh sao chép rồi lưu giữ lại tác phẩm, tài liệu của người khác, anh cũng phải đóng thuế chứ. Đó, báo chí đã nói từ lâu rồi, chúng ta phải tuân thủ, không được tiếp tục chần chừ.

À, còn nữa, ngày ngày bạn xem sách, bạn phải dùng kính. Phải có kính thì bạn mới xem được, nó không phải là công cụ trực tiếp lưu trữ, nhưng nó gián tiếp giúp bạn xem được từng từ, từng chữ. Ấy vậy mà, đâu đâu cũng gặp "Mắt kính đại hạ giá", không thể được. Đề nghị cơ quan có chức năng áp một mức thuế, gọi là chi phí bản quyền, để họ không còn đại hạ giá được. Phải nghiêm túc chấp hành chứ.

Còn nữa, hằng triệu sinh viên, học sinh trong nước, ngày ngày đi học, ghi chép những kiến thức từ sách, tài liệu vào vở của mình. Tác giả có được đồng nào từ việc đó đâu. Phải đánh thêm phí bản quyền vào tập vở, bút viết của học sinh - sinh viên nữa. Đó là công cụ trực tiếp sao chép và lưu trữ tài liệu cơ mà. Nó cũng quan trọng tương đương với đĩa CD / DVD vậy, chỉ khác là cái kia lưu trữ theo digital, thì đây là lưu trữ dạng ... analog. Dù là dạng gì thì cũng phải nghiêm túc thực hiện chứ!

Đã làm việc, thì phải làm cho rốt ráo. Để tồn tại, sinh sống được, chúng ta phải ăn uống, ngủ nghỉ. Có như vậy chúng ta mới có thời gian xem sách báo, tài liệu chứ. Nhưng tất cả việc đó, tác giả cũng có đồng nào đâu? Vậy phải thu luôn phí thời gian bản quyền, phí sinh hoạt bản quyền, phí ăn uống bản quyền, phí ngủ nghỉ bản quyền, cả phí đi *a bản quyền nữa. Giấy chùi *** cũng là phương tiện lưu trữ cơ mà. Phải làm cho rốt ráo.

Nói rộng ra, ta có thể thu thêm phí ở tất cả các ngành, các lĩnh vực, các nơi, các phương tiện v...v... trên đời này, một cách cực kỳ hợp lý. Mà đã hợp lý thì chắc chắn sẽ hợp ý dân. Mà đã hợp ý dân rồi, thì cứ thế mà làm. Đúng không nè?

Đã bảo là chuyện nghiêm túc, đừng có quan tâm, mà cũng coi đến tận đây. Thiệt là người không có nghiêm túc chút nào... Tui nói bạn đó, bạn còn nhìn ai?


--------------
Ghi chú: Giỡn chút chơi.

Monday, December 1, 2008

Hzaiii

Mấy hôm nay mang ở nhà bị trục trặc không có vô mạng được thấy khó chịu ơi là khó chịu, giống như người bị nghiện net vậy á.
Không có net thấy không làm gì được hết, thấy nhớ con yahoo đáng ghét hay bị treo hoài, nhớ ngôi nhà nhỏ của chúng mình...
Ngôi nhà nhỏ thời gian này vắng vẻ quá, anh thì lu bu em thì bận rộn không có lo cho ngôi nhà sôi động như lúc trước được nữa.
Muốn tìm một cái gì đó hay hay để viết một cái entry cho ra hồn cũng không có ý tưởng, đầu óc chai sạn hết rồi thì phải. Riết rồi cái thích thú làm món ngon cũng chẳng buồn làm nữa...
Cuộc sống cứ quay cuồng, rối tung lên, thời gian rảnh không có được bấy nhiêu, riết rồi một ngày gặp anh nói chưa được gì là phải lo bye bye đi ngủ rồi...
Thế lại phải lo dọn nhà nữa, mà một mình hong biết sao dọn cho xuể, chắc như anh nói quá, làm kiến tha từng thứ về tổ, tha xong lại phải lo dọn tiếp nữa quá hzaiiiii....
Rầu ghê...

Friday, November 28, 2008

Thành viên mới: YêuLogo vừa ra đời

Sang vừa mới làm thêm một blog, theo đam mê của mình, chuyên về design, mà mạnh nhất vẫn là logo. Trang blog có đường dẫn là http://yeulogo.blogspot.com và có giao diện ban đầu như sau:


YêuLogo chủ yếu nói về logo, nếu rảnh rang thì giờ, Sang sẽ viết thêm về thương hiệu, và design nữa. Có lẽ sẽ phải thêm phần template của blogspot nữa chứ, ui ui nhiều cái để thêm quá. Hihi...

Trang blog mới làm, nên còn nhiều sơ sót, bạn nào phát hiện vui lòng báo giúp mình bằng cách gửi mail tới yeulogo@aiei.us hoặc post tại bất kỳ comment nào cũng được nhé, cảm ơn nhiều.

Những ai quan tâm đến design, nhất là logo, thì nhớ subscribe nhe, hong thôi thiệt thòi ráng chịu đó.

Chúc mọi người vui.

Wednesday, November 26, 2008

Đôi nét về YêuLogo

Ở Việt Nam, nó "bị" gọi là "biểu trưng", theo tui, để nguyên từ "logo" thì dễ hiểu hơn cách mà mấy chú kia dịch rồi giải nghĩa, mệt óc. Ai thích xem bản tiếng Việt hay bản tiếng Anh cũng đều có trên wikipedia, theo tui bản tiếng Anh đáng tin cậy hơn.

Ở đây, tui nói theo cảm nhận và suy nghĩ của tui, nên nếu có nghịch nhĩ của ai, xin vui lòng thoát ra, tui hong ép mọi người phải coi hết những gì tui viết, vậy đi heng?

Trước tiên, tui giới thiệu chút về tui.

Tui xém thất học từ nhỏ, may nhờ cha mẹ kềm cặp, cũng học được tới lớp 12. Rời trung học, tui vào một đại học dân lập tàng tàng ngành Công nghệ thông tin. Nói cho oai chứ toàn học kinh tế chính trị, rồi Mác, rồi tiếng Việt thực hành v....v.... Rời trường với tấm bằng trung bình, tui nhét nó trong tủ tới giờ chưa coi lại lần hai.

Thía là nhảy ra đi làm. Công việc đầu tiên, rất liên quan đến IT, đó là bán máy tính ráp sẵn của FPT - Elead. Sau hơn một tháng lò mò, tui bán được 22 cái. Lãnh 0.1% cho tổng giá trị hợp đồng, cộng thêm tiền thưởng, tui đủ tiền ... trả nợ tiền xăng, café, cơm sườn ăn sáng mà tui thiếu nợ gần một tháng. Tui rời chỗ làm.

Vào Viethop, tui và ông bạn già Vikey lăn lộn lần nữa, lần này chả dính gì đến IT: Hiphop! Có lẽ tui nhiễm độc nó rồi. Dù sao thì đó cũng là cơ hội đầu tiên trong đời tui được tiếp xúc với thiết kế, với đồ họa, với ca sĩ, với âm nhạc v...v... Nói chung là những thứ liên quan tới cái "đẹp" ấy. Tui yêu "cái đẹp" từ đó, và cũng yêu luôn cách làm ra cái đẹp đó.

Vikey dạy tui cách dùng Photoshop.

Rồi lần hồi, tui đâm ra nghiện cái vụ logo này lúc nào không hay. Ra đường là tui nhìn ngó coi coi có cái nào mới, cái nào lạ. Cũng có khi tức mình vì mấy mẫu quảng cáo cực vô duyên, nếu không muốn nói là rỗng tuếch. Xem báo thì mấy cái font Thư pháp bị lấy ra làm logo đến phát tội. Thư pháp thì liên quan gì đến logo ta? Có đó, xem thử đi, bạt ngàn luôn. Lạ lùng....

Rồi tui ngẫm nghĩ, sao không làm một cái gì đó, để tui nói lên những gì tui thấy, những gì tui biết về logo. Sẵn cái blogspot đang miễn phí, mày mò vọc vọc cũng ra được cái YêuLogo. He he, mong mọi người ủng hộ.

Bài phát biểu tới đây là hết.

P/S: Một số tác phẩm nhỏ của tui, xem rồi góp ý heng?


Logo "Parca", một dòng bơm điện chìm của DNTN SX-TM Bảy Hòa.

Logo "DUNKARE" của nhóm rap DUNKARE.

Thursday, November 20, 2008

Giới thiệu dịch vụ hay: Aothun.vn

Không quảng cáo rầm rộ, nhưng sức hút trong giới trẻ đủ làm nó tràn ngập. Aothun.vn được anh Thắng (còn bị gọi là Thắng "khùng") xây dựng nên. Ai muốn tìm hiểu kỹ thì xem bài viết này nhé.

Ngày đầu tiên biết được, mình thích mê. Sẵn biết chút ít về design nên mình tập tọe làm vài cái gửi lên, bạn nào muốn xem hết thì click vào đây để xem những mẫu áo mà Sang từng làm nhé, nếu thích cái nào thì mua ủng hộ mình :D hihi.

Còn đây là một vài mẫu xem chơi:


Cảm ơn thầy cô


Hãy bảo vệ mũ bảo hiểm!


Tui thiên tài


Bạn nào thích mua, hoặc thích đặt mình làm theo ý thích, cứ gửi yêu cầu của bạn đến mail : mail@aiei.us , hoặc comment tại đây, mình sẽ làm và giao cho bạn. Chi phí tùy theo yêu cầu công việc, nhưng yên tâm là giá rất sinh viên, hihi.

Bạn nào cần design logo nhóm, hoặc tạo phong cách cho áo nhóm, cứ liên lạc theo mail đó luôn, mình cũng dành thời gian ra làm luôn. À, sắp tới định khai trương dịch vụ design blogspot, không biết có ai ủng hộ không nhỉ? :P

Tuesday, November 18, 2008

Cám ơn bạn già

Một lần nữa, cho tui cám ơn ông nghen, ông già lẩm cẩm.

Dù ông không hơn tuổi tui, nhỏ hơn là đằng khác, nhưng không biết từ lúc nào, tui cảm thấy như mình có thêm một ông anh. Nhất là từ cái buổi sáng Chủ nhật hôm đó, tại quán café Cầu Gỗ...

Giờ mỗi người một nơi, thằng Long thì tui chưa biết bao giờ mới ra được. Còn Sogin thì coi như dở dang chuyện học hành. Subby thì tin tức lúc có lúc không, không còn thân thiết như hồi trước. Cũng phải thôi, cuộc sống hợp tan mà...

Giờ như thành thói quen, hễ có việc gì, là tui lại nhờ tới ông. Dù chuẩn bị kỹ càng bao nhiêu, hay dù chỉ một mình tui đảm đương, tui cũng an tâm hơn khi nghe câu nói "Tui lúc nào cũng ủng hộ ông" của ông. Ủng hộ đây không chỉ có nghĩa là cái gì cũng ừ, có khi là những phản biện nảy lửa, có khi chỉ là góp ý. Nhưng bên trong, tui luôn cảm giác được cái sự ủng hộ mà ông dành cho tui.

Không muốn mãi bó buộc mình, tui bậm gan nhảy ra tự làm. Tui hăm hở quay lại cái mà lúc xưa tui bỏ. Tại văn phòng Sở VH - TT, cô phó phòng tươi cười in ra một tờ giấy chi chít chữ rồi trỏ vào dòng đầu tiên: "Làm xong cái này đi rồi lên đây nói tiếp nghen em" Ngọt mà đau điếng. Tui nhận ra, tui còn phải học nhiều.

Tui ráo riết lục tung nhà sách, gọi điện cho bạn bè, trong đó, tui chờ tin ông nhiều hơn. Rồi ông cũng dành cho tui vài chục phút nói voice. Tui như cởi được cái tảng đá đè nặng trên lưng mấy tháng nay. Tui không buồn đâu, ông đừng áy náy quá. Có đi ra mới thấy, cuộc sống có quá nhiều thứ to lớn và nhẫn tâm, đến độ nó có thể nghiền nát những kẻ lang thang như những bò tơ trước bầy sói vậy...

Buổi nói chuyện vội vã, nhưng ông cũng kịp truyền cho tôi chút lửa, để tiếp tục bước trên con đường mà tôi với ông đã chọn. Hy vọng với mồi lửa trên tay, tôi sẽ không hụt chân và ngã xuống bên dưới đen ngòm kia...

Tôi sẽ thêm vào những điều ông nói, cho kế hoạch thêm hoàn thiện. Cảm giác nấp ở đâu đó, ngắm nhìn hàng trăm hàng ngàn người, mải mê hò reo theo tiếng nhạc, điệu nhảy của show diễn, cảm giác đó luôn thôi thúc tui, như một ma lực vậy. Dù sao thì tui cũng sẽ làm cái AS, nhưng bằng một kế hoạch hoàn hảo hơn bây giờ. Ông vẫn sẽ ủng hộ tui mà, phải không?

-----
P/S: Ông yên tâm, tui sẽ quyết định sớm.

Saturday, November 15, 2008

Cảm xúc ngày 15.11

Đã từ lâu lắm rồi, báo chí đã đăng những tin, ảnh về cái nghèo, cái đói khắp nơi trên thế giới. Và cũng không ít sách vở viết về những nạn đói trong quá khứ, thậm chí tiên đoán cả nạn đói trong tương lai gần. Nhưng mọi việc cứ thế nhanh chóng chìm vào quên lãng, thay thế vào đó là những cái tít thật kêu: "Xe triệu đô về Việt Nam", "Lại thêm một xe siêu sang về Việt Nam" v...v.... Sẽ không có gì đáng bàn luận, vì thực tế là ai có tiền thì họ có quyền hưởng thụ. Nhưng có đáng để lên mặt báo hay không, trong khi còn nhiều thứ cần quảng bá, truyền thông hơn?

Bức ảnh của Kevin Carter

Bức ảnh của Kevin Carter, một đứa bé kiệt sức vì đói, sau lưng nó là một con kên kên đang chờ đợi bữa ăn của mình. Khi nhìn bức hình, bất giác tôi tự hỏi: "Địa ngục ở đâu?" Phải chăng nó là ở đây, ngay tại thế giới này?

Tôi còn nhớ một mẩu chuyện nhỏ trong Bác sĩ quái dị, dù tôi đọc từ khi còn rất bé. Đó là một vị bác sĩ ngoại khoa, ở một đất nước, mà chính quyền độc tài không cho ông ta nghe nhạc hòa tấu, cổ điển (tôi không rành về nhạc, nhất là loại nhạc này), họ gọi đó là hành vi không yêu nước (?!), họ bắt ông nghe những con heo trong nước rống lên những ca từ nhảm nhí .... Để thỏa mãn được sở thích, ông đem máy hát vào phòng mổ, vì thời đó, không ai, kể cả cảnh sát được vào phòng mổ khi ca mổ đang tiến hành (có lẽ để đảm bảo vệ sinh hay sao đó). Chính vì vậy mà nảy sinh nhiều việc. Một là, ông nằm trong tâm điểm của chính quyền, cảnh sát luôn lăm le rình mò để bắt ông, còn bệnh nhân thì luôn tìm đến ông, vì học được kháo nhau: "Cảm giác khi được mổ, lâng lâng như thần tiên..." (có lẽ do tác dụng của âm nhạc mà vị bác sĩ bật khi thực hiện ca mổ chăng?) Sự việc không có gì đáng nói, chỉ đến khi, vị tướng từng ban bố lệnh cấm nghe loại nhạc-không-yêu-nước đó bị bắn, người phẩu thuật để cứu ông, là vị bác sĩ nọ ...

Mỗi một quyết định của chúng ta, sẽ đưa tất cả những người chung quanh ta, kể cả ta, đi theo một hướng khác. Đó là điều hiển nhiên. Vậy nên, đừng để ta đối mặt với chính ta, ở cuối đường...

Tôi viết bài này từ lâu lắm, nhưng chưa có dịp đăng lên. Thứ nhất, không biết mình sẽ truyền tải điều gì từ bài viết này. Niềm thương cảm ư? Hay sự giận dữ, hay một thứ hận thù chung chung ? Hai nữa, tôi quá bận rộn với những dự án của mình, nên ít thời giờ hơn cho Ngôi nhà nhỏ.

Tôi có đọc ở đâu đó, rằng "Bạn chỉ trở thành anh hùng, khi bạn có sức mạnh. Nhưng khi đó, bạn cũng có thể là quỷ dữ." Tôi đang tự đi tìm sức mạnh cho mình. Ai sẽ tôi ở cuối chặng đường ?

Thursday, November 13, 2008

Nước sốt trái cây

Món ăn tráng miệng của người Tây thường ăn chung với nước sốt trái cây nhiều lắm, nên hôm nay viết một bài về nước sốt trái cây. Cũng dễ làm lắm, dùng cho nhiều món ăn ngọt.
Làm xong cho vào hủ đậy nấp kín lại để tủ lạnh được hơn tuần, còn muốn để lâu hơn thì cho vào tủ đá, muốn dùng thì tan đá và dùng thôi. Nhớ là tan đá rồi không được đông lại.
Lượng đường tuỳ thuộc vào độ chua của trai cây, bên VN không có trái cây rừng thì dùng các loại trái cây có độ chua là được. Nấu cho rã ra rồi mình lấy nước.

Nguyên liệu:
500g trái cây đông đá
(dâu rừng, dâu tây)
60g đường cát
Cần thiết thì cho thêm chút chanh



Cách làm:
Cho trái cây và đường vào xoong. Nấu sôi.
Cho vào cái rây lổ nhỏ thiệt là nhỏ. Tán nhuyễn trái cây ra, bỏ xác bỏ hột lấy nước.
Lược lại một lần nữa chắc chắn không sót lại hột trái cây nào.
Thế là xong, mình có được món nước sốt dành ăn chung với các loại tráng miêng.

Wednesday, November 12, 2008

"Ở đây không có wifi, anh dùng đỡ cà phê đen nhé!"

Đó là câu trả lời mà tôi nghe được từ anh phục vụ ở quán café gần nhà. Trước cửa quán là tấm biển, ghi "Wifi FREE" to đùng. Cả ba người đi cùng tôi ngớ người ra, rồi cùng nhau bật cười. Một cái cười đơn thuần, không có ý mỉa mai gì ở đây. Nhưng bất giác sau khoảnh khắc đó, tôi không còn thấy tức cười, mà chỉ rầu rầu thôi...

Nghe anh phục vụ nói như thế, tôi lại chợt nhớ đến những người tôi từng gặp tại những nơi như Ủy ban Phường, Quận... Đó là những bà, ông đứng tuổi, luôn ra-vẻ-biết để rồi giấy tờ của mình bị chuyển, bị gửi trả lại chỉ vì những sai sót cỏn con. Rồi cũng bằng cái vẻ ra-vẻ-biết đó, họ trách móc người này, than thở người kia.

Quả không ngoa khi nói rằng, cái tật ra-vẻ-biết đã ngấm sâu vào máu người Saigon mất rồi. Những quý ông ra-vẻ-biết mình lịch thiệp, sang trọng nên quên mất rằng mình thật sự không như thế khi họ thoải mái khạc nhổ, xả rác. Những quý bà ra-vẻ-biết mình quý phái, kiêu sa nên quên mất mình trở thành thô lỗ khi chen ngang lấn dọc, liếc háy lườm nguýt... Không chỉ người giàu mới ra-vẻ-biết, mà người nghèo, người trung lưu, và nhất là người-rẻ-tiền, họ thường ra-vẻ-biết nhất.

À, tôi phân biệt người giàu, người nghèo và người-rẻ-tiền ra, vì họ khác nhau lắm. Điểm khác biệt lớn nhất là lòng tự trọng của họ. Chỉ có kẻ rẻ-tiền là không có nó thôi.

Có thể, một lúc nào đó, chính bạn cũng gặp những người ra-vẻ-biết này, nhưng không nhận ra đó thôi, vì họ ẩn mình rất tài tình. Họ ra-vẻ rất thông thái, nhưng vẫn chỉ là ra-vẻ-biết mà thôi, chứ họ không biết gì cả.

Bạn sẽ gặp đâu đó lẫn trong một quán café sang trọng, trong khi mọi người bận rộn với những mối quan hệ và những phi vụ làm ăn, thì họ ra-vẻ bằng một tách café và nhâm nhi. Sau đó? Tất nhiên là quay về vị trí của kẻ không biết gì. Ở đây tôi không nói đến những người giải khuây sau khi làm việc, hoặc những người du lịch từ địa phương khác đến. Tôi nói những người ra-vẻ.

Họ không dự trù, không tính toán, không khảo sát  thị trường, không làm gì cả. Chỉ nhìn người khác làm rồi bắt chước, sau đó ra-vẻ-biết để nài nỉ bố mẹ một số vốn, mở một quán ăn hay một tiệm net, cái việc mà hàng triệu người đã làm, mà họ nghĩ rằng, họ tài ba lắm mới nghĩ ra. Thôi thì khai trương ầm ĩ, có lân có pháo, rộn ràng cả góc xóm. Rồi chừng dăm ba hôm, lần lượt bàn ghế chén dĩa được chất lên xe, còn anh ta thì đứng tặc lưỡi: "Kinh tế xuống dốc..."

Ngẫm nghĩ một lúc lâu, thấy mình cũng đang ra-vẻ-biết chứ nào hay gì đâu! Trời, thiệt cái tình...

Còn bạn thì sao? Gặp chưa? Chia sẻ cảm xúc với Sang nhé, viết comment ngay tại bên dưới nè. Chúc một ngày tốt lành.

Saturday, November 1, 2008

Canh cà chua - Potage crème de tomates

Hôm bữa có bài kiểm tra về cách nấu canh, thầy phát cho 2 kí cà chua, 2 trái cà tím, 1 củ hành tây và biểu nấu ra một nồi canh ngon, canh gì cũng được, và được quyền dùng thêm nguyên liệu phụ hay nguyên liệu gì cần cho vào món canh.
Có bấy nhiêu nguyên liệu chính làm sao biết nấu canh gì trời, suy nghĩ đã đời thôi thì nấu đại đi, tại canh bên này nấu xong rồi nghiền nhuyễn ra hết mà bỏ gì cũng có thấy được đâu.
Có một nồi canh mà nấu sôi rồi hầm rồi nêm nếm mất mấy tiếng đồng hồ mới nấu xong một nồi canh cà nghiền. Mùi vị lúc đầu hong ngon gì hết, sau này thêm này thêm kia thì tìm được mùi vị cà chua và rất là ngon luôn.
Thầy khen quá chừng là canh ngon, mùi vị vừa ăn, bày trí đẹp và biết cách nêm nếm, vì cà chua khó mà nấu được một nồi canh ngon.(Canh của người Tây á) Thầy cho 5 điểm cộng, điểm tối đa hihi.



Potage crème de tomates


Nguyên liệu:
2kg cà chua
2 trái cà tím
(cà tím không bắt buộc, chỉ tại lúc học dư nên bỏ vô thui)
1 củ hành tây loại lớn
10g bơ
100ml rượu trắng
2 muỗng canh sốt cà chua
1lít nước súp xương
(không có thì dùng nước sôi rồi cho gia vị xương vào)
400ml cream (kem tươi dùng nấu thức ăn)
Tiêu, muối,




Cách làm:
Cà chua cắt làm tư, cà tím cắt nhỏ và hành tây cắt nhỏ luôn. Cho bơ vào xoong, xoong nóng cho cà chua, cà tím, sốt cà và hành tây vào xào chung. Thêm rượu và nước súp xương vào nấu xôi. Nấu chừng 30 phút.
Cho canh vào cái máy xay nhuyễn, nghiền nhuyễn ra.
Cho canh được nghiền nhuyễn vào lại xoong nấu cho đến khi nồi canh cạn dần gần 1/3. Lượt canh qua rây, cho lại vào xoong sạch, cho thêm kem tươi vào nấu lửa nhỏ cho nồi canh sánh lại rồi nêm gia vị vừa ăn là được.

* Cảm thấy mùi vị chưa được đậm đà thì thêm sốt cà chua và nấu lâu một chút nữa. Nấu càng lâu thì mùi vị càng ngon. Mà đừng lâu quá kẻo canh cạn hết.

Muốn canh đặt một chút thì thêm bột bắp vào. Cho một muỗng canh bột bắp vào cái chén với chút nước quậy tan rồi đổ từ từ vô nồi canh, quậy đều, nếu sôi lên là được.

Trang trí:
Múc canh ra tô, cắt cà chua hạt lựu rắc lên trên rồi thưởng thức món ăn, mùi vị béo béo và chua chua. Khéo tay thì gọt vỏ cà chua thành sợi, cuốn thành cái hoa hồng để lên cho đẹp mắt.

Monday, October 20, 2008

Góp ý cho template của AiEi

Số là có nhiều người khen, cũng có nhiều người chê. Hix, không biết phải làm thế nào. Sợ sửa qua sửa lại thành ra "đẽo cày giữa đường" thì hư bột hư đường hết. Vậy nên Sang muốn hỏi lại ý kiến mọi người một chút heng.


Về template này:
  • Ý Sang muốn giảm tới mức tối thiểu những trao đổi logo, tức là chỉ 4 logo mà thôi, được đặt ở footer. Còn lại, mong mọi người thông cảm, sửa chữa lại giúp Sang nhé, từ nay AiEi chỉ trao đổi text link với mọi người thôi.
  • Phần không gian header được thể hiện khá trống trải (bạn mình làm web designer chê điểm này), thể hiện tinh thần khoáng đạt và tự do. Bấy lâu nay mình bức bối, ngột ngạt quá. Điểm này ai chê bai hay khen gì cũng phản hồi, để Sang có thể khắc phục sớm heng.
  • Và cuối cùng, như đã nói, mình muốn AiEi Ngôi nhà nhỏ giống một weblog hơn là một website. Mọi người có đồng ý quan điểm này không? Hình như đi dạo một vòng, thì có vẻ ai cũng muốn blog họ trông giống website hơn cả...
Còn đây là template cũ, có lẽ không cần nói nhiều về nó. Tuy đây là template mình hài lòng nhất trong tất cả những template mình từng làm, nhưng có một điểm duy nhất mà mình luôn áy náy, đó là template này được Sang rip (sao chép lại) một cách hoàn hảo từ một template của Wordpress, chứ nó không phải là template của Blogger.

Thursday, October 16, 2008

Đùi gà hầm rượu đỏ - Coq au vin

Đùi gà hầm rượu đỏ nghe có vẻ hấp dẫn lắm phải hong nè. Món ăn này xuất xứ từ Pháp một món ăn quen thuộc trong bữa ăn. Đùi gà hay là đùi vịt đều làm ra một món ăn ngon tuyệt cả, nếu muốn ngon hơn gia vị đậm đà hơn thì ướp gia vị với rượu đỏ chừng 3-4 tiếng trước khi nấu, rượu thấm vào thịt, khi cắn vào miếng thịt sẽ tỏa ra mùi vị của rượu. Trừ đùi ra, còn có thể làm nguyên con chẳng hạn. Gà hầm rượu ăn kèm với cơm nóng. Một cách nấu cơm khác với người Việt chúng ta, loại gạo cũng khác.


Đùi gà hầm rượu đỏ

Nguyên liệu:
1kg đùi gà
100g thịt ba chỉ
100g nấm ngon
100g củ kiệu
100g củ hẹ tây (shallot)
100ml nước súp gà
300ml rượu đỏ ( ít nhiều tùy,đổ sao cho cho ngập hết gà)
2 lá húng tây (thyme)
2 lá nguyệt quế
3 múi tỏi (bâm nhuyễn)
tiêu, muối
một ít bột mì


Cách làm:
Ướp gà với tiêu, muối tỏi.
Thịt ba chỉ cắt nhỏ
Nấm cắt làm đôi (tùy nấm lớn nhỏ cắt sao vừa ăn)
Shallot lọt vỏ cắt làm tư.
Cho thịt ba chỉ vào cái chảo lớn có thể hầm được, chiên thịt cho giòn, vớt ra.
Lăn gà vào bột mì cho đều, cho vào chảo mở đã chiên thịt ba chỉ qua, chiên cho đùi gà vàng đều lên. Lấy đùi gà ra. Cho nấm + củ kiệu và shallot vào xào tiếp cho có màu vàng là được. Cho thêm gà + thịt ba chỉ vào xào chung, trộn đều lên.
Cho rượu và nước súp gà vào ngập sấp sấp đùi gà, thêm lá nguyệt quế, lá hung tây vào hầm 30-60 phút cho gà thấm gia vị. Đậy nắp lại hầm lửa vừa.


Cơm
Nguyên liệu:
50ml dầu oliu
1 củ hành tây
250g gạo hạt dài, loại không nở lắm
500ml nước súp gà hoặc nước nóng cũng được



Cách làm:
Cho dầu vào xoong, xào hành cho đều, cho gạo vào xào luôn. Thêm nước súp vào đậy nắp lại nấu lửa nhỏ cho tới khi ráo nước là được.

Cái này là bà xã trước khi đi Beijing để thực đơn lại, ở nhà anh Sang cứ đói bụng thì tự nấu ăn. Hix, nhìn thì thèm lắm mà anh làm hong nổi, bé dìa làm anh ăn đi... Bé Q nói đi có mấy ngày à, mà ngồi nhà chờ sao nó dài đăng đẵng...

Wednesday, October 15, 2008

Văn hóa Chí Phèo

Cách đây ít ngày, có ghé qua blog của Demifantasy . Anh ấy viết khá nhiều thứ về xã hội ngày nay, tuy giọng văn có đôi chỗ khá phóng khoáng và ngang tàng, nhưng xem được.

Trong số bài đã đọc, có đoạn mình rất thích, anh ấy nói đại để rằng chính cái lối tuyên truyền quá lố lăng, đi học thì không cần anh biết sáng tạo hay sáng kiến gì ráo trọi, cũng chẳng cần biết Lễ hay Nghĩa, Nhân hay Tín, chỉ cần anh biết rằng "từ nhỏ lớn lên là chỉ biết căm thù giặc và chiến đấu chống quân thù", đã làm cho hầu như ai cũng "tự nhiên nó sinh ra cái lòng thù hận chung chung một cách vô cớ và hành xử như những anh hùng thời mạt vận!" (trích tại phần comment )

Thường ngày, trong những lúc phải đi ra đường, mình đi rất vội. Dùng từ phải là vì thực lòng mình chỉ muốn ở nhà là: thứ nhất, khỏi thấy cảnh gai mắt, thứ hai, đỡ phải tức vì những gì mình đã thấy. Dạo này nghe rất nhiều bạn bè xung quanh ca thán về chuyện đào đường, chuyện xe buýt, rồi cả chuyện thuế má, có người còn bảo, "sao giờ nó giống cái thời mà tao đọc trong sách, sưu cao thuế nặng quá mày ơi..." Mình giật mình thảng thốt, phải vậy hong ta?

Vào thời đó, các cụ nhà văn chỉ xây dựng mỗi một hình tượng điển hình, là đủ để tên cụ đi vào sách sử, được con cháu ê a học. Đứa em mình đọc xong truyện, tặc lưỡi: "May mà đời nay không có thằng nào như thằng Chí..." À, thì ra nó đọc Chí Phèo của cụ Nam Cao.

Truyện tóm gọn lại như vầy (theo Wikipedia):
Chí Phèo là tên một nhân vật trong tác phẩm cùng tên của nhà văn Nam Cao. Chí Phèo là đại diện tiêu biểu của những người dân nghèo khổ cùng cực Việt Nam dưới xã hội thực dân nửa phong kiến. Từ một người hiền lành, Chí Phèo bị đưa đẩy thành một kẻ chuyên ăn vạ, đâm thuê chém mướn, thành công cụ của những kẻ áp bức. Tuy nhiên, "nhân chi sơ, tính bản thiện", cái lương thiện, cái tính người cũng không thể mất đi bên trong con người tưởng như lưu manh và côn đồ. Chí Phèo gặp Thị Nở và nhờ tình yêu đơn giản, mộc mạc đã kéo Chí Phèo về với phần con người trong y.
Tượng Chí Phèo - Thị Nở tại làng gốm Bát Tràng

Nói vòng vo, chỉ cốt dắt đến chỗ này. Có ai đồng ý với câu nói của em mình không? Cái câu "may mà đời nay không có thằng nào như thằng Chí..." ấy? Chắc có người có, có kẻ không. Riêng tôi, tôi thấy đời nay chẳng những có, mà nhiều là đằng khác.

Học tập theo anh Chí, thời nay phát triển thành một thứ, gọi là văn hóa Chí Phèo. Những người mang văn hóa Chí Phèo giờ không rạch mặt nữa, cũng không còn say. Thời hiện đại mà, cách đó quá lạc hậu rồi. Nhưng cái phong cách ăn vạ thì vẫn thế.

Tôi nói không ai tin à?

Nhìn đi sẽ thấy. Dân tứ xứ từ tỉnh đổ vào Sài Gòn. Chỉ cần một cái xe đạp, hai cái thúng, cộng thêm cái nón lá và khẩu trang che kín mặt. Đi ngông nghênh như vua. Thằng nào ngon tông phải bà đi, bà tru tréo cho mày không còn lỗ mà chui. Bà nghèo, ai dám đụng bà. Xe tải cơ à? Khiếp, cứ thủng thẳng mà bà qua đường, bà nghèo mà...

Đấy là cháu gái của anh Chí.

Còn đây là cháu trai của anh Chí. Anh ta không còn nghèo nữa, làm đến tận Trưởng với phó chứ chẳng chơi. Nhưng, vẫn thế. Người ta làm cao, làm to mới sợ, chứ tôi thì chức bé như cái mũi, ai đâu mà nhòm với ngó. Thôi cứ gom góp cho vợ con cái đã, mai này về hưu còn làm kinh tế. Bố mày hy sinh đời bố, củng cố đời con. Chả cần danh với dự, cứ bự bụng mà ngon.

Vẫn chưa hết đâu, dăm anh học sinh, vài chú thợ hồ ra đường mặt mũi luôn đăm đăm. Hễ va quẹt là y như rằng lao vào nhau chí chóe. Mình nào phải sợ gì ai, vì mình với nó, bất quá thì một đổi một. Mình nghèo mà, đâu có gì phải lo lắng, đâu có gia tài gia sản gì phải gìn giữ...

Lại có anh tài xế, lái xe thuê. Xe nào phải của mình, cứ thủng thẳng. Đường xá cũng nào phải của mình, đã có cấp trên lo hết rồi, cứ vô tư mà đi. Gặp đám đông, hoặc ngã tư đang kẹt cứng, ui giời, việc gì phải lo lắng, cứ lủi vào. Ở cái xứ này, ai anh hùng bằng ta? Ta chẳng có gì để mất cả. Ta chỉ là tay sai, đâm thuê chém mướn thôi, có việc gì thì ở trên đã lo lắng hết rồi....

Cái văn hóa Chí Phèo là thế. Không hẳn cứ say rồi rạch mặt mới là Chí. Phải không nào? Nhưng Chí ngày xưa còn có bát cháo hành của Thị Nở để kéo y về lại làm người, Chí ngày nay phải làm sao?

Tuesday, October 14, 2008

Bánh mì tròn - Petit pain au lait

Bánh mì tròn
 Bánh mì này hả, dùng ăn với canh, trét bơ ăn không sau bữa ăn, hoặc chẻ đôi trét bơ, dồn salad, cà chua, pho-mát v.v... để ăn sáng ngon lắm đó.

Bánh mì khi nhồi bột xong rồi, muốn thêm gia vị gì cũng được và dễ lắm, thêm mè, hạt hướng dương chẳng hạn, làm bánh mì sẽ thêm ngon bùi hơn nữa.

BéQ làm bánh mì tỏi với mè. Bé Q rất thích ăn mè.
Bột bánh làm bằng máy hoặc nhồi bằng tay đều được.


Bánh mì tròn

Bột bánh
Nguyên liệu:
1 lít sữa tươi
75g men làm bánh màu nâu nâu (Leaven)
50g đường
3 muỗng canh muối
khỏang 1,6kg bột mì
100ml dầu ăn



Cách làm:
1)Hâm nóng sữa tươi, chọt ngón tay vào thử ấm ấm là được.
( Sữa không thể hâm quá nóng trên 42 độ C, nếu nóng quá men sẽ chết không nổi được)
Bóp men cho nhỏ, quậy đều vào sữa, cho muối và đường vào quậy đều.
2)Đổ hỗn hộp vào máy quậy bột, đổ bột mì từ từ vào, cho máy nhồi ở tốc độ vừa, chừng 5 phút.
3) Cho dầu ăn vào, nhồi thêm 5 phút nữa cho đều.

Lấy cục bột ra đậy lại bằng vải họăc miếng bọc kính. Để cho cục bột nở ra chừng 30 phút.
Lấy bột để xuống bàn chia ra làm tư, se dài ra cắt từng cục nhỏ 60-70g, rồi xoa tròn lại, để lên vĩ nướng bánh, cho bột nở thêm 10 phút nữa. Rồi cho vào lò hấp ở nhiệt độ 100 độ C 2 phút nếu có, sau đó nướng bình thường ở nhiệt ộ 180 độ c chừng 10 phút nữa là xong.



Thêm mùi vị cho bánh

5 múi tỏi + 50g lá ngò tây + 100ml dầu ăn
cho vào máy xay, xay nhuyễn hỗn hộp.

- Ở bước thứ 3 ta trộn hỗn hộp tỏi - ngò tây - dầu ăn vào rồi tiếp tục bình thường

Còn về các loại hạt, khi xoa tròn cục bột, rồi lăn nữa cục bột vô mè là được.
Tương tự làm với những mùi vị mà mình thích.

Monday, October 13, 2008

Ra mắt template Cloudy

Sau rất nhiều ngày trễ hẹn, hôm nay Sang tạm thời hoàn thành template Cloudy cho Ngôi nhà nhỏ. Công việc bị gián đoạn nhiều lần khiến cho thời gian sửa chữa lâu hơn dự kiến. Mong mọi người thông cảm.

Phiên bản Cloudy có nhiều thay đổi so với template cũ, cũng như quan niệm và mục đích cũng thay đổi rất nhiều. Trọng tâm mà Cloudy muốn chuyển tải là tính cá nhân trong cộng đồng. Đã quá nhiều thay đổi cho vừa lòng mọi người, nay chúng ta có cần quay về một chút với bản thân không? Câu hỏi đặt ra không chỉ cho riêng Ngôi nhà nhỏ.

Tuy nhiên, một cá nhân không thể nào tồn tại và phát triển được nếu thiếu đi cộng đồng. Ngôi nhà nhỏ vẫn duy trì việc trao đổi link lẫn logo, nhưng có kèm theo một số tiêu chí nhỏ, mà các bạn cần tham khảo trước để tìm một hướng hợp tác tốt hơn.

Hiện tại vẫn còn khá nhiều khiếm khuyết chưa hoàn thiện được, nhưng mọi người cứ yên tâm là Sang sẽ từng ngày hoàn thiện Cloudy hơn. Mọi ý kiến đóng góp hiện nay cứ viết ngay tại comment bên dưới.

Cảm ơn và chúc mọi người một ngày tốt lành.

PS: Sang đang trong quá trình lọc bớt những trao đổi liên kết chưa hoặc ít phù hợp với Ngôi nhà nhỏ, nên có thể bạn chưa tìm thấy thông tin chính xác. Sang sẽ viết một thông báo chính thức về việc loại bỏ cũng như cập nhật thêm những liên kết hoặc logo trong thời gian tới.

Saturday, October 11, 2008

Happy birthday anhS 13/10





Mừng
Ai sinh nhật vui vẻ, ăn nhiều nhiều cho ú ú nè, ngủ nhiều nhiều cho mập mạp nè. Gặp nhiều nhiều thành công trong tương lai nè, nhiều nhiều dự định thành hiện thực nữa nha.
24k rồi đó trưởng thành nhìêu rồi nha, ráng lo cho tương lai hai mình ha. Em cũng ráng



Ngồi vẽ rồi tô hai ngày mới xong đóa nha, nhìn mắc cười lắm, thui xem rồi thì nhớ thui hong có chọc nha.
>:D<

Hôm nay em đi Beijing nè, tới hai tuần lận đó hix...
Anh ở nhà lo lắng nhà cửa phụ em nha, đồ ăn nấu xong rồi, đói thì lấy ra ăn ha.
Ở nhà phải lo ăn uống đàng hòang rồi ngủ sớm, giữ gìn sức khỏe nữa.
Cũng hong có buồn à, em lưu lại hình ảnh về cho anh xem nha, qua bên đó online được thì vào nhà viết cho anh.
Nhớ Ai nhiều lắm

Saturday, October 4, 2008

Happy birthday béQ 7th Oct


Mừng sinh nhật bé Q  
ngày 7 / 10 nè, chúc bé ăn nhiều mau lớn, đi học mau ra trường, đi làm mau có tiền, nói chung làm gì cũng mau mau mau, hihihi.

Ngồi cặm cụi cả buổi chiều, làm được 2 cái tấm thiệp, chưng lên cho mọi người thấy nè...
Chúc bé có một cái sinh nhật thiệt là dzui dzẻ nha, mai mốt có điều kiện, anhS bù lại cho những thiếu thốn hiện nay, muahhhhhh :-*

Monday, September 29, 2008

Apple Pie - Bánh táo nướng

Apple Pie " bánh táo nướng" này béQ làm lâu rồi mà chưa có đem ra đãi khách nữa. Hôm nay có chút ít thời gian, ngồi trang trí hình ảnh và viết công thức lên cho anh và khách khứa xem nha, nhớ cho ý kiến đó (dù chưa được thử qua) hihi.
Bánh táo dùng chung với càfê buổi sáng hoặc dùng sau bữa ăn hay thèm lúc nào ăn lúc đó cũng được hết. Một chút lưu ý khi làm bánh táo là phải lựa loại táo nào thật là chua thì làm ra bánh mới ngon và còn vị chua chua của táo sẽ hấp dẫn hơn, tại bánh đã ngọt rồi mà táo cũng ngọt nữa thì ăn mất ngon phải hong nè.



Nhân táo
Nguyên liệu:

1kg táo
100g đường cát (số lượng đường tùy thuộc vào độ chua của táo)
1 muỗng canh bột quế

Cách làm :
Dùng dao gọt táo khóet lấy hột táo ra. Gọt vỏ (1), cắt ra làm đôi, để úp miếng táo xuống và cắt từng miếng mỏng nhưng không quá mỏng (2).
Cho táo vào xoong, nhẹ tay trộn đều lên, cho đường + bột quế vào. Xào vài cái cho miếng táo vừa mềm tới là được (3), đừng xào quá lâu miếng táo teo lại sẽ không ngon nữa. Để thiệt nguội.



Vỏ bánh
Nguyên liệu:
200g bơ
150g powdered sugar (đường bột)
2 lòng đỏ trứng
250g bột mì
chút muối
1 khuôn bánh đường kính 25cm
30g bơ ( trét khuôn)
cắt tròn miếng giấy nướng bánh lót vào dáy khuôn và trét bơ cho đều.



Cách làm:
Bơ cắt ra từng cục nhỏ, bóp cho mềm ra (4). Cho đường bột vào nhồi đều (5), cho từng lòng trứng + muối vào nhồi thật kĩ và cho phần bột còn lại vào (6) nhồi chung cho tới khi nào bột không còn dính tay và lán bóng thì được (7).
Nén bột vào khuôn cho đều dầy khỏang 5mm, nén ra ngòai vành khuôn luôn (8).
Xếp táo lên khuôn bột, xếp làm sao cho nó đều đẹp là được (9).
Cho vào lò nướng 170 độ C, khoảng chừng 25 phút
Lấy bánh ra đợi bánh nguội rồi mới lấy ra khỏi khuôn.
* Nếu không thích ăn bánh khô khan như vậy thì ăn kèm với kem vani hoặc là nước sốt trái cây, sẽ có thêm mùi vị mới lạ.

Thursday, September 25, 2008

Một ngày, ba chuyện, không biết vui hay buồn

Lâu rồi, mình mới viết lại. Không phải vì không có chuyện viết, mà là nhiều thứ quá, không biết nên viết thứ gì trước. Sẵn tiện hôm bữa có nói với Blue sẽ viết ít dòng về những thứ mà Blue đang rất bức xúc, nên giờ tập trung lại viết luôn.

Chuyện thứ nhất, xin hỏi các bạn: Ở Việt Nam, xương trẻ em và xương người lớn, xương ai cứng hơn?

Không đội mũ bảo hiểm cho trẻ
Rất nhiều phụ huynh không đội mũ bảo hiểm cho trẻ khi đi xe gắn máy.

Quá dễ dàng, chỉ cần ra đường bạn sẽ có câu trả lời, xương trẻ em cứng hơn! Không tin ư? Tôi sẽ chứng minh, hừm. Chiều tan trường, bạn bước ngay ra đường và nhìn, sẽ thấy học sinh ra về. Ừm, rồi sao nữa? Phụ huynh sẽ chở về. Đúng! Còn gì nữa? Còn chưa nhìn thấy gì sao?

Tôi nói đùa thôi, chứ thực ra thì ai mà không biết xương trẻ em mềm hơn người lớn rất nhiều. Nhưng tôi thực sự ngạc nhiên khi mọi người đều biết đội mũ bảo hiểm cho bản thân mình, mà "bỏ quên" cái sọ mềm mỏng đáng thương của mình.

Có lần, cô giáo dạy tiếng Anh ở ACET của tôi lên lớp với bộ mặt giận dữ, chúng tôi hỏi ra thì mới biết là cô ta rất bực vì sự vô tâm của phụ huynh : Để trẻ nhỏ ngồi phía sau mà không có người giữ; Phóng nhanh vượt ẩu khi chở bé ngồi phía trước, một tay lái còn một tay vịn; và đặc biệt là không bao giờ đội mũ bảo hiểm cho trẻ. Chúng tôi cố giải thích rằng do tốc độ di chuyển trong thành phố không cao, nên không cần quá lo lắng như thế, song khi cô hỏi tại sao dù tốc độ không cao, mà số vụ tai nạn giao thông vẫn cứ tăng nhanh, thì chúng tôi đành im.

Chuyện thứ hai, cũng xin hỏi các bạn: Vào lúc nào thì cái ngày Hoàn-thành-công-trình sẽ thay đổi?

Câu trả lời là, lúc đến ngày hoàn thành công trình, thì cái ngày đó sẽ được thay đổi.

Không đội mũ bảo hiểm cho trẻ
Người công nhân này đang dán lại ngày hoàn thành công trình. Ảnh chụp tại trước chợ Tân Bình, đường Lý Thường Kiệt.

Có vẻ như mọi người vẫn chưa hiểu rõ vấn đề. Hừm hừm, đọc lại lần nữa đi, cố lên, có lẽ lần sau bạn sẽ hiểu. Còn nếu vẫn không hiểu, bạn có quyền bỏ qua. Ha ha, đùa chút cho thoải mái ấy mà. Tiếp phần ba nhé.

Chuyện thứ ba, là chuyện của mình, nên không hỏi nữa. Tỉ tê tâm sự thôi.

Lúc còn nhỏ, tôi luôn nghĩ rằng tôi làm gì cũng sai sót, cũng là lỗi lầm cả, và người lớn thì luôn đúng. Vì thế những năm học tiểu học, tôi răm rắp nghe lời thầy cô, nghe lời những anh Đội viên, Sao đỏ. Bảo tôi đứng đâu là tôi phải đứng đấy, bảo tôi giặt giẻ lau bảng là tôi phải giặt. Và cũng như bao người bạn, tôi vô cùng háo hức khi được làm Sao đỏ, mà khi ấy, nhiệm vụ chính là mở cổng khi có khách vào trường, sau đó đóng lại, rồi ngồi đó chờ tiếp.

Lớn lên một chút, tôi lại nghĩ rằng người lớn, cấp trên có khi sai sót, mà sai nhiều nữa là đằng khác. Tôi thì lúc nào cũng đúng. Đi học trễ ấy à? Do cái đồng hồ nó hư, nó không báo thức được, chứ nào phải lỗi của tôi. Hoặc sếp mà quát tháo thì y như rằng ngày mai cứ sấp ngửa mà tìm người khác thay thế đi nhá, đâu phải cứ ngồi trên là đúng mãi.

Rồi tôi bình luận, than phiền về cách dạy của nhà trường với những gì tôi biết qua internet, qua báo chí, qua bạn bè. Rồi tôi chê trách những cái tiến chậm chạp trong luật pháp, những chuyện ì ạch trong việc cập nhật lại bộ luật này, dự luật kia. Sao người ta không nhìn những người đi trước mà làm theo, có phải hay hơn không, khỏi phải bước vào vết xe đổ. Lạ lùng...

Đến giờ thì lại thấy các bác ở trên luôn đúng, chỉ mỗi mình mình sai. Ơ hay, bạn sẽ bảo tôi điên rồi. Mới ở trên nói thế này, dưới lại bảo thế khác. Đúng là thế, tôi không phản đối, bạn nói rất đúng. Nếu bạn vẫn chưa hiểu tôi muốn nói gì, đón xem tiếp bài sau nhé. Viết đến đây là dài lắm rồi, mà xem dài thì rất là chán. Phải không?

Wednesday, September 24, 2008

Đau lòng vụ thảm sát học đường

Một sự kiện kinh hòang nữa đã xảy ra ở Phần Lan.
Vụ nổ súng trong trường học làm 11 người thiệt mạng. Nghe xong điếng người luôn.

Sự việc là đang bắt đầu học tiết thứ ba trong phòng máy tính, bà cô hớt hải chạy vô nói trường học ở thành phố Kauhajoki miền tây Phần Lan có vụ nổ súng mọi người vào net coi tin tức thế nào.

Vụ việc xảy ra lúc 11h ngày 23/9/2008 một người đàn ông khỏang 20-22 tuổi mặc đồ đen, trùm mũ đen bước vào trường nghề cao đẳng. Nổ súng liên tục làm 9 người thiệt mạng trong một lớp học, một người nữa thiệt mạng gần nơi đó, và ba người bị thương rất nặng. Nổ súng xong, tay súng châm lửa đốt trường học bốc cháy và tự sát sau đó, nhưng chưa chết, tay súng được đưa đi cấp cứu khẩn cấp và chết sau đó lúc 16:56 giờ địa phương.

Phía cảnh sát chưa xác định được giới tính và tuổi trong số người thiệt mạng và cũng chưa sát định được trong số người thiệt mạng tòan bộ là sinh viên hay cả giáo viên. Nhận dạng người thiệt mạng cũng khó khăn vì phần lớn họ bị thiêu cháy.

Trước vụ việc xảy ra ngày 19/9 tay súng đã đăng lên một đọan phim trên YouTube quay cảnh đang dùng súng chỉa vào máy camera và tuyên bố "You will die next". Cảnh sát đã mời tay súng lên làm việc nhưng không đủ chứng cứ để tịch thu giấy tờ sử dụng súng của hắn. Nhà trường với phía cảnh sát được cảnh báo trước vụ việc nhưng không kịp ngăn chặn, thật đáng tiếc.

Đây cũng là vụ nổ súng trong học đường lần thứ hai trong vòng chưa đầy một năm, thật là kinh khủng. Ngày 7/11/2007 vụ thảm sát học đường ở thành phố Tuusula làm 8 người thiệt mạng.

Đã xảy ra một lần sự kiện lớn như vậy mà cảnh sát và nhà trường lại thiếu cảnh giác như vậy để vụ việc tái diễn một lần nữa thật đáng buồn cho đất nước, nơi mà giáo dục tốt xã hội tốt. Rồi liệu lần sau lại tới trường học nào nữa đây, rồi học sinh - sinh viên nào dám tới trường nữa, hay ngồi học mà lòng cứ bất an ám ảnh mãi nỗi sợ hãi này.

Tự bản thân mình đây cũng rất sợ, và tưởng chừng vụ việc vừa xảy ra là một giấc mơ vậy, không tin nổi trong một phút chốc có 11 con người ra đi mãi mãi. Cha mẹ những người đó phải đau lòng vì mất con, chúng ta đau lòng vì sự việc xảy ra. Cầu chúc cho những người đó yên lòng mà đi. Chúa sẽ bảo vệ họ.

Monday, September 22, 2008

Một ngày khá mệt, nhưng vui



Hôm qua mới nhận được email của anh Đầu Cọ bên blog I Love Google, trong mail anh ấy hỏi han đủ thứ chuyện hết. Hihi, thiệt là vui quá xá. Cuối cùng thì blog AiEi này cũng được phỏng dzấn chứ đâu có tệ, ha ha ha. Lâu lâu mới nổ một lần, bà con cho phép tụi tui khoe khoang một chút nha. Hong cho là giận à...

Bà con muốn biết sự tình thế nào thì ghé qua blog của anh Cọ xem thử nha, bài phỏng vấn nó nằm tại đây nè.

Còn tình trạng hôm nay khá tốt, vui vẻ thoải mái, làm việc hiệu quả, tuy nhiên, trong túi vẫn chưa có tiền. Nhưng không sao, ngày mai sẽ tự do mà.

Chúc mọi người một tuần mới tràn đầy sinh lực. ^^

Saturday, September 20, 2008

Ba xin từ chức

Hôm qua, vô tình mình được thằng bạn cho xem lá thư, của ba nó dưới quê gửi lên, thiệt tình là cảm động quá, nên mới xin phép nó cho mình post lên đây, để mọi người cùng xem.

Sau đây là nội dung bức thư:
Thương gửi con trai,

Ba ít chữ, nên đành nhớ bác Hai đầu xóm viết giúp lá thơ này. Cũng có nhiều người nhờ bác Hai giống ba, vì vậy nên không tiện viết nhiều, con cũng đừng có buồn nghen.

Xưa nay ba không quen bày tỏ dài dòng, chuyện thư từ tình cảm thì lại càng không. Bởi vậy, thư nay viết cho con trước là hỏi thăm chuyện học hành, ăn ở. Sau là ba nói chuyện dưới nhà cho con hay.

Con hiện cũng còn ở với cô chú Út trên Sài Gòn phải hông? Cô chú lúc này cũng mạnh và làm ăn tấn tới hả con? Ráng tranh thủ giờ rỗi rãi mà phụ giúp cô chú nha con. Ăn ở một ngày cũng là ơn, huống hồ cô chú chấp nhận nuôi con những bốn năm đại học, thiệt ba không có gì mừng hơn. Chuyện học là chuyện cả đời, học để thoát cảnh nghèo, con phải nhớ lời ba mà siêng năng học hành nghen con.

Mấy hôm rày, ba nghe người ta bàn tán xôn xao vụ mấy ông cán bộ bên Nhựt Bổn phải từ chức, nghe đâu do mấy công ty buôn bán gạo hư gạo mốc gì đó, nên mấy ổng phải nhận trách nhiệm cho xã hội nó yên ổn. Thiệt là có văn hóa phải hông con.

Ba cũng nghe lời con, phải biết học hỏi cái văn minh tiến bộ của người ta, nên mấy ngày nay, ba toàn biểu thằng Ba em con đọc báo cho ba nghe. Quê mình mấy hôm rày cũng có nhiều chuyện, chẳng hạn như bắp trái nẩy mầm trên cây, do mua giống từ công ty cổ phần gì gì đó, rồi chuyện giá lúa giá gạo bán ra không được giá, trong khi đi mua thì mắc quá chừng, làm ba thấy áy náy. Chuyện này đâu phải không có nguyên do, mà ba chờ hoài hông thấy ai lên tiếng hết, nên ba mới lên tiếng.

Thôi từ nay, ba quyết định từ chức.

Tuy ba chỉ là một người nông dân lam lũ, ít học, nhưng nhờ nghe báo hằng ngày, cũng biết chút ít. Ít ra thì từ chức cũng có thể làm yên ổn xã hội, nên ba nghĩ, thôi thì mình từ chức cho xã hội nó yên ổn một chút, cũng là có văn hóa phải không con? Ba nghỉ làm ruộng rồi, nên năm tới chắc không gửi tiền cho con đóng tiền trường được, con ráng xoay sở nha con.

Chắc con sẽ thắc mắc là ba nghỉ mần ruộng thì lấy gì ăn, thì ba cũng nói cho con mừng, là ba đang gửi thư để vào ghế cao nhất bên Liên đoàn bóng chuyền gì đó, lương nghe đâu cũng cao mà yêu cầu khá dễ, chỉ cần biết nói "Hê - lô" là được, mà ba thì biết thêm chữ "Gút - bai" nữa, nên ba nghĩ chắc mình sẽ trúng cử.

Nên ba nói để con biết đặng sau này có ai hỏi, con nhớ nói ba đã từ chức nông dân rồi, lý do là để nhận trách nhiệm vụ mấy công ty gì đó làm ăn bê bối, chứ không thì thiệt thòi cho mấy ông lớn ở trên lắm. Nhớ nghen con.

Thôi, con ráng học, ba soạn thư để ứng cử làm Chủ tịch đây. Chào con.

----------------------------
* Mọi ý kiến trái chiều về bức thư sẽ không được giải quyết. Chỉ nhận góp ý theo chiều bên phải. Cảm ơn.
** Chúc mọi người một chiều thứ bảy vui vẻ.

Friday, September 19, 2008

Cá hồi chiên - sốt nấm

Mình vừa làm một món ăn mới đem lên cùng mọi người chia sẽ nha. Món cá chiên ăn với nước sốt nấm và khoai tây luộc. Một món ăn của người phương tây nên có vẻ hơi phức tạp và nhìêu thứ đi kèm, món này dành cho món ăn chánh trong bữa ăn. Trong một phần ăn chánh của người tây thông thường hay thấy thì có cá hoặc thịt và đồ ăn đi kèm, khoai tây hoặc cơm hay mì chẳng hạn và không thể thiếu nước sốt.


Cá hồi chiên - sốt nấm
Lở tay cho nhiều nước sốt quá, che mất một phần cá ùi ...hix

Cá chiên
Nguyên liệu 1:
150g phi-lê cá hồi
( mua nguyên con về lóc lấy phi-lê, cắt phi-lê cá ra 150g một miếng. Cách lóc phi-lê cá )
Muối, tiêu
Bơ dùng để chiên cá (ít nhiều tùy vào chiên bao nhiêu cá)

Cách làm:
Ướp cá, rắc tiêu và muối lên miếng cá, để một lát cho thấm gia vị.
Bắt chảo lên bếp, để lửa vừa, chảo nóng cho bơ vào, tiếp tục cho phi-lê cá vào chiên vàng một bên rồi chở bề, chiên tiếp bề còn lại.

*khi chiên không nên trở bề cá qua lại, làm như vậy cá bị nát không được giòn và ngon.



Nước sốt nấm
Nguyên liệu 2:
(3 phần ăn)
300g nấm mồng gà
1 củ hành tây
30g bơ
2 muỗng canh bột mì
200ml kem béo (loại kem béo dùng nấu thức ăn)
tiêu, muối

Cách làm:
Hành tây cắt nhuyễn.
Nấm xé làm đôi.
Chảo nóng cho bơ và hành tây vào đảo qua lại, cho thêm nấm vào đảo vài lần cho bốc hết hơi nước.
Rắt bột mì vào từ từ, đảo cho đều lên. Cho thêm kem béo và gia vị, hầm chừng 15 phút, nêm ném lại cho vừa ăn.

Khoai tây luộc:
Nguyên liệu:
(3 người ăn)
9 củ khoai tây loại vừa
2 muỗng canh muối
nước lạnh

Cách làm:
Gọt vỏ khoai tây. Ngâm trong nước lạnh.
Bắt 2l nước lên bếp cho muối vào nấu sôi.
Thả khoai tây vào luộc cho tới khi mềm thì vớt ra. Dùng đũa chọt chọt thử coi có mềm hay chưa.

* Khoai tây gọt vỏ xong mà chưa dùng tới liền thì phải ngâm trong nước lạnh, nếu không khoai sẽ bị thâm đen.

Nấu nướng xong xuôi, bày ra dĩa làm sao cho đẹp mắt vào dùng bữa cùng gia đình hoặc bạn bè nào.

Wednesday, September 17, 2008

Ông bán bánh tiêu

Trên đường đi công việc về, bất chợt mình nhìn thấy một xe bánh tiêu. Ông chủ đứng tuổi, da ngăm đen. "Chiên bánh tiêu có khó lắm không chú?" Không nhìn mình, ổng nói một mạch: "Chỉ cần quậy bột, rồi vo viên, bỏ dzô chảo dầu mà chiên, dễ lắm cậu à" Nói xong, như để chứng minh, ông ta cúi xuống lấy thau bột, rồi ngắt ngắt, nắn nắn một cách điệu nghệ, chưa đầy hai phút, gần chục cái bánh tiêu vàng thơm lần lượt được vớt ra rổ. Vẫn đôi mắt chăm chú vào chảo dầu, ông cất giọng trầm buồn: "Làm cái gì cũng dễ, chỉ có cái viết chữ là khó. Mà phải viết cho đẹp nghen, cái đó khó lắm..."

Bất giác sao mình thấy nghèn nghẹn. Mình có nên tự hào hay không? Mình cũng biết chữ nè. Có lẽ là không, vì câu nói đó dường như không xuất phát từ một nền học vấn uyên thâm, mà là sự trải nghiệm, lăn lộn và chua xót rất nhiều lần của một đời người. Cái nhấn mạnh viết cho đẹp nghen, có phải là một ẩn ý không? Nét chữ, từ ngày xưa đã được ngầm xem như nét-người. Ngày nay, ai cũng tự cho mình là có học thức, có văn hóa, nhưng cái nét-người vẫn còn chưa chỉn chu...

Ngồi ngẫm nghĩ, tự dưng tôi lại nhớ đến một vở kịch ngày xưa. Lúc còn học trung học, tivi có phát vở kịch của một nhóm bạn trẻ, đề tài về người cha, người mẹ tảo tần nuôi con ăn học. Nhưng trong bộ cánh xinh đẹp kia, con cái họ rất sợ dáng người liêu xiêu và nghèo khó kia sẽ làm họ mất mặt... Sao họ không tự hào nhỉ? Cái đầu của những người cha mẹ nghèo đó còn thông minh hơn vạn cái đầu giáo sư, tiến sĩ khi mà họ quyết định dốc toàn lực để con họ được biết viết. Trong khi lắm ngài có bằng, có học vị vẫn thản nhiên phủi tay, đổ vấy trách nhiệm nuôi và chăm sóc con cái cho xã hội, hoặc cho ai khác...

Đã ai từng tự nhủ phải viết cho đẹp cái chữ chưa nhỉ...

--------------------------------------
Lang thang tìm kiếm, cũng tìm ra được cách làm bánh bò bánh tiêu trên mạng, chia sẻ cho những ai quan tâm đến cái bánh hơn là những câu nói của mình trên kia nghen ^^
- Hướng dẫn làm bánh bòbánh tiêu trên blog của nhuyen.
- Một blog khác của Lily chuyên viết về ẩm thực.

Tuesday, September 16, 2008

Đôi dòng suy nghĩ ...

Hôm qua, chở ba đi công việc, trong lúc ngồi chờ thì có hai việc khiến mình rất buồn cười.

Việc thứ nhất, là sự nhầm lẫn của ông lão cán bộ hưu trí. Ông ta nhầm tưởng tôi là cháu của ai đó, nên mới nhờ tôi chuyển lời giúp rằng tháng này lương hưu đã được tăng 17%. Tuy nhiên, ông ta còn lớn tiếng mắng rằng Nhà nước này "dốt", không như Trung Quốc nó chờ 2 năm nó tăng cho 22%. Xin thưa với ông, chỉ mất vài tháng đầu năm đến nay, mà lạm phát đã tăng đến mức suýt bị gọi là siêu mã, thì cái gọi là 22% trong 2 năm, có thực sự là "thông minh" hay không? Riêng tôi chỉ thấy Nhà nước đã hợp lý khi tăng ngay trong thời điểm này, vì ai mà biết trong năm tới, giá cả còn leo thang lên bao nhiêu phần trăm nữa. Hóa ra, lo cho các cụ, lại bị các cụ mắng...

Việc thứ hai, là những lời của anh hàng xóm. Anh ta oang oang, nói như cốt cho người ta thấy mình, cho người ta trầm trồ thán phục vào. Tôi không như thánh nhân để có thể dửng dưng, nên đành phải cười! Anh ta dùng rất nhiều từ "chuyên môn", như kèo dưới, kèo trên, gác, nửa trái, chấp, chai hoặc xị vân vân và vân vân. Tiếp theo anh ta bắt đầu chửi, hết chửi cầu thủ này dốt, dở, và yếu (!?) lại chửi cả huấn luyện viên, chửi cả ... chiếc xe tải mang biển số 4802. Lí do là anh ta đánh đề, nó không ra 4802, chiều đài xổ con số khác, thế là anh ta chửi, "...tại sao không mang số kia là tao trúng rồi, có mười mấy chai..." Hóa ra, mọi việc xảy ra đều phải theo ý của một cá nhân nào đó, không thì sẽ bị cá nhân đó ... chửi.

Cả hai việc đều làm mình vui. Vui là vì, trên cơ bản mình không giống họ, và mình nhận ra được điều đó. Thật may mắn.

Cả hai người, tuy bề ngoài có thể khác nhau, nhưng thực chất, là như một. Một người thì đặt cuộc sống bản thân vào Chính phủ, người kia thì đặt vào may rủi. Cả hai đều có tương lai mờ mịt như nhau.

Vấn đề may rủi tôi không bàn đến.Chỉ muốn nói đến cái lương hưu. Ngày nay, hầu như ai, ở bất kỳ địa vị nào, hễ mở miệng ra đều rặt một câu: "Học giỏi, tìm việc làm ổn định, lương cao, về già có hưu" và xem đó là mục tiêu tối hậu của một đời người.

Lấy chính năm 2008 này làm ví dụ, lạm phát tạm được kiềm chế ở mức 30% tính đến thời điểm này, mà theo lời bác cán bộ hưu trí, lương hưu được tăng 17%, chúng ta vẫn còn "lỗ" 13%. Đó chỉ là cách tính đơn giản để thấy được mức độ quan tâm mà Nhà nước dành cho những người lãnh hưu. Còn những người đang làm việc? Liên tục ta thán về mức bấp bênh giữa lương-giá, và đình công, nghỉ việc xảy ra liên miên. Đó là "ổn định" ư?

Đôi dòng suy nghĩ.

Sunday, September 14, 2008

Trung thu vui vẻ

Tối nay là trung rồi, bùn bùn ghê, nhớ lại những ngày còn con nít thèm được rước đèn, thèm được ăn bánh trung thu, hòi đó nhà còn khó khăn đâu được bánh trung thu mà ăn, chỉ ăn bánh in thôi...
Mỏi năm trung thu tới ông ngoại đều vuốt thanh tre làm đèn ngôi sao cho mấy chị em chơi, mót được mấy trăm đồng mua đèn cầy đốt, con nít ai cũng thích cho mình một cái lồng đèn thắp sáng đi khắp xớm chơi, khoe với nhau vui ơi là vui.
Mấy năm nay đi rồi, xa quê, trung thu hong còn ai làm lồng đèn cho chơi nữa, dù đã lớn rồi vẫn còn thích chơi lồng đèn hihi. Nhớ những ngày thơ ấu quá.

Mấy hôm trước lang thang trên mấy trang web, tìm được cách tự làm lồng đèn ủn ỉn chơi trung thu, tuy muốn làm hình con chuột cơ, năm nay năm con chuột mà, nhưng kém thông mình thiếu trí tưởng tượng nên không nghĩ ra được hình chú chuột, nên đành làm theo hướng dẫn hòan thành chị ủn ỉn xinh xắn dễ thương. Hihi





...Và đây là chị ỉn con, của em đó, cute chưa nè.

Sau nhiều lần suy nghĩ cũng nghĩ ra được cách làm hình chú chuột, sự thật nó rất dễ, cũng như chú ỉn, chỉ cần gắn mắt mũi miệng khác nhau là được hihihi.




...Và đây là chú chuột nè hihi, dành tặng anh đó, dễ shương chưa nè.
Hong có giấy mỏng, làm bằng giấy carton nên ánh sáng hoh có chiếu được đẹp lắm.
Với chụp bằng điện thoại chất lượng hơi kém.

Sáng này ra chợ mua về được cái bánh trung thu để dành tối ăn đó mà, có vẻ hơi kì cục. Ngồi ăn bánh chơi đèn một mình, nhưng mỏi năm điều như vậy đó mà, trung thu chỉ có một mình thôi. Mua cái bánh thập cẩm một trứng mà hết 4,50€ thấy tiếc tiếc mắc quá chừng lun, nhưng lở rồi hưởng thụ một bữa vậy hihi.

Đợi anh onl, lo làm cho xong hai cái lồng đèn để khi anh onl rồi khoe. Mà mạng chậm quá nên up hình với post bài hơi lâu, làm khuya lun, anh bùn ngủ quá đi ngủ trước ùi, nên hong có coi được hai cái lồng đèn em làm. Hix hơi bùn, thấy sao sao á hong được vui. Mà thôi sáng rồi anh sẽ thấy mà, không sao đâu nè hihi.

Xem cách làm lồng đèn ủn ỉn ở đây

Trung thu chúc mỏi người vui vẻ

Saturday, September 13, 2008

Thành phố buồn


Trình bày: Đàm Vĩnh Hưng.

Mình thích bài này. Lúc nhỏ, khi chưa biết nghe và thưởng thức đúng nghĩa, bài này luôn là bài đầu tiên mình "phải" nghe, vì cuộn băng chỉ nghe được mỗi nó, những bài sau bị nhàu nát, hư hết, nghe chẳng được...

Lớn lên một chút, mình bắt đầu nghe và tưởng tượng, có lẽ cũng từ đó mà trí tưởng tượng cũng như tâm hồn mơ mộng của mình được dịp bay cao và bay xa hơn, quên đi những tháng ngày đói kém, cơm không đủ no, áo không đủ ấm...

Bất giác nghe lại, thấy dịu dàng trong lòng. Thấy thích, tìm hiểu mới biết cũng có nhiều người đã ca bài này rồi, như Tuấn Ngọc, Chế Linh, Tuấn Vũ, giờ lại có cả Đàm Vĩnh Hưng. Có thể nói, Đàm không phá hỏng ca khúc này, khi làm nó theo một hướng khác thôi. Không giống những ca khúc vàng khác, Đàm luôn phá nó đi, như Chuyện hẹn hò, Nỗi buồn gác trọ. Tuy nhiên, trường hợp này thì nghe được.

Thành phố nào nhớ không em?
Nơi chúng mình tìm phút êm đềm
Thành phố nào vừa đi đã mỏi
Đường quanh co quyện gốc thông già

Chiều đan tay nghe nắng chan hòa
Nắng hôn nhẹ làm hồng môi em
Mắt em buồn trong sương chiều..
Anh thấy đẹp hơn..

Không thể nào tìm được một cảnh nào đẹp hơn, phải không mọi người. Xin giới thiệu ca khúc Thành phố buồn với nhiều giọng ca, mọi người nghe thử xem thích ai nhất. Phần mình, mình không thích giọng chú Tuấn Ngọc, giọng chú ấy ấm quá, không thể hiện được cái lạnh lẽo của thành phố mờ hơi sương này. Còn giọng của Trường Vũ thì thảm quá, nghe không thấy yên bình, chỉ thấy sầu bi thôi... Chỉ có chú Tuấn Vũ là mình thấy đạt nhất, giọng chú ấy tự nhiên, và cứ nhẹ nhàng một cách dửng dưng, nghe chú hát, mà tưởng chừng chú đã từng ghé qua thành phố ấy rồi...


Trình bày: Tuấn Ngọc.


Trình bày: Trường Vũ.


Trình bày: Chế Linh


Trình bày: Hòa tấu


Trình bày: Lam Phương


Trình bày: Tuấn Vũ

Một sáng nào nhớ không anh?..
Ngày chủ nhật ngày của duyên mình..
Thành phố buồn nằm nghe khói tỏa
Người lưa thưa chìm dưới sương mù
Qùy bên nhau trong góc giáo đường
Tiếng kinh cầu dệt mộng yêu đương
Chúa thương tình, sẽ cho mình mãi mãi gần nhau.



Rồi từ đó vì cách xa duyên tình thêm nhạt nhòa
Rồi từ đó chốn phong ba .. em làm dâu nhà người
âm thầm anh tiếc thương đời,
đau buồn em sống chia phôi
Anh về gom góp kỷ niệm tìm vui.

Thành phố buồn .. lắm tơ vương ..
Cơn gío chiều lạnh buốt tâm hồn
và con đường ngày xưa lá đổ..
Giờ không Anh sỏi đá u buồn..
Giờ không Anh hoang vắng phố phường..
Tiếng chuông chiều chậm chậm thê lương
Tiễn đưa người quên hết rồi,
quên cả tình yêu...

Friday, September 12, 2008

Một số quảng cáo vui vui

Xả stress nha mọi người :D

Dưới đây là một số quảng cáo của McDonald. Mình thích McDonald không phải vì mùi vị của nó, vì mình chưa ăn nó bao giờ. Chỉ thích cách làm việc của nó thôi. Tác giả Robert trong cuốn Rich dad - Poor dad đã viết: "Hàng tỷ người trên thế giới có thể làm được bữa ăn ngon hơn McDonald, nhưng chỉ có mỗi McDonald phục vụ được hàng tỷ bữa ăn trong một ngày" Điều đó nằm ở cách làm việc chứ không phải nằm ở mùi vị thức ăn.

Và đây là một trong những công việc của McDonald... Chúng ta cùng xem!





Thursday, September 11, 2008

Một khởi đầu tệ hại ...

Hôm nay, là một ngày tệ hại.

Việc làm ăn buôn bán cứ trục trặc hoài, dẫu mình đã cố gắng hết sức, nhưng thực sự việc thiếu kinh nghiệm làm mình luôn nằm trong trạng thái bị động. Trước khi đi gặp khách hàng, mình đã dự trù, tính toán các phương án có thể xảy ra, và đã lên danh sách những điều cần nói. Có lẽ vì quá rập khuôn như thế, mà khi khách đề cập đến một ý kiến nằm ngoài dự đoán, thì mình lại phải bóp trán suy nghĩ. Sẽ không có gì là to tát, nhưng hành động bóp trán là không thích hợp lúc đó. Mình sẽ phải sửa đổi nhiều, nhiều hơn nữa...

Tuy nhiên, cũng có một thay đổi nhỏ, mà mình đã cảm thấy có kết quả, đó là việc thay vì cứng đầu bảo vệ quan điểm của mình, tôi lại nhẹ nhàng nói tránh : "Có lẽ những người kia hiểu lầm ý em..." Và kết quả là khách hàng dịu giọng hơn, và không còn gắt gỏng đòi kiểm tra, kiểm soát gì cả, mà chỉ nhắn nhủ: "Nhớ nhanh giùm anh nha" Hắn ta đi rồi, mình mới thở phào nhẹ nhõm...

Thú thật, trước kia mình đã từng đi bán máy cho FPT Elead, cũng từng lăn lộn khắp nơi để ca tụng về sản phẩm mình bán, nhưng chưa bao giờ tôi lại bị áp lực như thế này. Có lẽ vì trước kia, tôi làm việc trên quan niệm ăn-huê-hồng, còn hiện nay, tôi làm trên quan niệm làm-cho-chính-mình. Sự khác nhau có lẽ đã gây cảm giác căng thẳng đó. Tôi sợ phải mang trách nhiệm, sợ phải gánh vác, sợ phải trả lời ngay v...v... muôn vàn nỗi sợ mà trước đây tôi chưa từng đối diện. Quả thật, bán hàng là một việc khó.

Nhưng phía trước là một chặng đường còn dài, dài lắm. Hôm nay chỉ là bước chân đầu tiên, còn rất nhiều bước chân phía trước mà tôi phải bước tiếp. Nếu tôi có ngã, tôi sẽ đứng lên để đi tiếp. Nhất định là như thế, vì ngày mai, tôi phải tự do hoàn toàn về tiền bạc.

Nhất định!

P/S: Tuy nhiên, người giao hàng cũng đến, số là mình đặt mua 3 chậu lúa con con từ công ty Niềm vui nhỏ .com, thấy hay hay nên đem về chưng thử. Công nhận nhìn nó thấy nhẹ nhàng trong người ghê... Xinh xắn lắm :P Đặc biệt là giao tận nhà mà chỉ lấy thêm có 10.000 tiền xăng thôi, cũng không mắc phải không nào?



------------
Dù sao, hiện nay cũng rất là sụp đổ tinh thần, ước gì có được một rich-dad để tâm sự như Robert, hix.

Monday, September 8, 2008

Mừng 500 bài viết đầu tiên

Hôm nay, Ngôi nhà nhỏ đã đạt cột mốc đầu tiên: 500 bài post!


Bắt đầu từ năm 2006, với bài viết đầu tiên chào mừng thế giới weblog, đến nay đã có hàng chục bài viết được bạn bè yêu thích, AiEi Sang và AiEi Quyên rất vui mừng khi có những người bạn như Gman, chị Vân bên nồi niêu, anh Đầu Cọ bên I Love Google blog, và rất, rất nhiều anh em bạn bè khác, đã cùng với Ngôi nhà nhỏ, tạo thành một cộng đồng ấm cúng và thân thiện blogger dùng ứng dụng của Google. Khác với mạng xã hội 360 của Yahoo! đa phần của tuổi teen, mạng Blogger lại thường tập trung những blogger chuyên nghiệp, rất chú trọng đến nội dung bài viết. Và đó là điều mình thích nhất khi đến với cộng đồng Blogger.

Hai năm không phải là một chặng đường quá dài, nhưng cũng không phải là ngắn, với biết bao nhiêu lần thay đổi theme, màu sắc, đổi cả cách viết bài, cuối cùng Ngôi nhà nhỏ mới dừng lại ở kiểu viết như ngày hôm nay. Ngôi nhà nhỏ, nơi trú ngụ của hai con người nhỏ bé trên thế giới, luôn rộng vòng tay chào đón tất cả mọi người ghé thăm. Có thể đây không phải là một hiện tại hoàn hảo nhất, nhưng là một hiện tại đáng gìn giữ phải không nào?

Chúc mọi người một ngày mới thật vui vẻ.

Saturday, September 6, 2008

Chocolate fondant

Cũng lâu rồi chưa có vào bếp, trong nhà cũng hong có bài mới gì cả. Mấy hôm trước học được món bánh mới chocolate fondant, ghi chép lại công thức hôm nay post lên cùng nhau học hỏi. Chocolate fondant dùng làm món ăn tráng miệng, thường ăn kèm với kem, trái cây hoặc nước sốt trái cây, muốn đơn giản hơn thì dùng không cũng rất ngon. Nên dùng Chocolate fondant khi còn nóng lúc đó bánh sẽ ngon hơn, muốn bánh được ngon và đạt kết quả thành công cao thì bên trong của bánh phải còn một chút sền sệt chất bột chứ không đông lại thàng bánh hết, thì bánh sẽ ngon và không bị khô cứng. Muốn biết như thế nào thì khi nương bánh xong, dùng muỗng chẻ đôi bánh ra, chất bột sền sệt sẽ chảy ra thì đã thành.


Chocolate fondant

Nguyên liệu:(1)
400g chocolate đen
400g bơ (để mềm tự nhiên)
320g đường cát
8 cái trứng gà
280g bột mì
2 muỗng cà fê bột nổi trắng
1 muỗng cà fê vani
4 muỗng canh bột ca cao
nguyên liệu bột trộn đều vào nhau.



Cách làm:
Làm tan chocolate cách thủy (2) hoặc cho vào lò viba . Làm tan bằng cách thủy, dùng một cái xoong cho ít nước nấu nóng, để một cái thao nhôm lớn hơn miệng xoong lên trên vào cho chocolate vào, khuấy cho chocolte tan đều (3).



Đánh bơ và đường cho bông lên (4), đánh tới khi nào bơ thành màu trắng trắng là được.
Cho nguyên liệu bột vào (5), trộn/đánh đều lên. Cho lần lượt từng cái trứng vào (6) và cuối cùng là cho chocolate đã tan vào (7). Trộn/đánh đều lên (8). Cho bột vào cái bọc cắt đầu nhọn vào nặn vào khuôn nhôm (9) hoặc khuôn chịu được nhiệt độ cao. Cho vào lò nướng ở nhiệt độ 200 độ c thời gian nướng là 7 phút.
Bánh chín bên trong phải mềm (10).
Dùng ngay với kem hoặc nước sốt trái cây.



* Khuôn bánh tùy vào mỏi người, khuôn nhỏ hoặc một khuôn tròn lớn, nếu dùng khuôn lớn thì thời gian nướng bánh sẽ lâu hơn và nhiệt độ thấp hơn.

Friday, September 5, 2008

BéQ đi triển lãm

Vanajanlinna Hotel & Restaurant

Hai ngày hôm nay không có đi học. Tại vì thầy gửi đi tới chổ triển lãm, phụ làm bên nhà hàng khách sạn Vanajanlinna. Công việc là đứng nhìn ông bếp trưởng của nhà hàng khách sạn đó làm gì rồi làm theo i như vậy. Ổng trộn món salad rồi múc ra một cái chung nhỏ để cho khách dùng thử rồi rắc vài con tôm lên. Cho vào mâm, một mâm 15 chung. Rồi có loại bánh như pizza và chocolate cũng xếp ra mâm đãi khách. Phụ làm từ 9h tới 4h tới lui chỉ có nhiêu đó, làm lia lịa luôn, không kịp cho khách dùng thử nữa. Ông bếp trưởng ổng nói, này là triển làm để quảng cáo về nhà hàng khách sạn cho dùng thử món ăn chứ đâu phải phát thức ăn đâu mà quá chừng người xếp hàng. Có người chỉ tới lấy đồ ăn rồi đi, có người ở lại trò chuyện và hỏi về vấn đề này nọ.

Đứng ở trong làm thấy cũng vui, lâu lâu ăn vụng đủ thứ hết, ăn tới no lun khỏi ăn cơm. Ngày đầu ông bếp trưởng đưa 30€ để đi ăn cơm, vô tư cầm tiền đi ăn bữa cơm hết gần 20€ đem hóa đơn dìa đưa ổng, ổng nhìn ổng nói, cũng không có tiêu tiền nhiều đâu ha, nghe ghét ghê.
Thức ăn vô bụng chưa kịp tiêu thì bị tào tháo rượt rồi, sự thật là mình không ăn thức ăn có sữa tươi bình thường được (bên này có nhiều loại sữa tươi lắm) nên chạy không kịp lun. Ngày hôm sau ổng kêu đi ăn nữa, nói thôi hà tiện dùm ông không ăn nữa đâu. Ở lại ăn salad với chocolad no lun.

Làm xong hết được đi một vòng coi triển lãm, đủ mọi thứ hết, thật sự không biết triển lãm ở đây nó như thế nào ra sao chỉ thấy nó trưng bày hàng ra mà nó không có bán, thấy người ta tới trò chuyện rồi ghi ghi chép chép gì đó, không hiểu. Hầu như chổ nào cũng có quà tặng hết, thử thức ăn, chocolate hoặc được một cái túi xách bằng nilon, bằng giấy hoặc vải, trông mấy cái túi có tời rơi, giới thiệu sản phẩm và món quà nhỏ và đủ thứ hết. Cũng bon chen đi một vòng, vậy mà lấy được quá chừng túi xách lun, lấy để dành mai mốt đi chợ khỏi mua (bên này đi chợ lở quên đem theo túi đựng phải mua chứ không đc free đâu).

Có chổ kia thấy nó trưng bày mấy cái USB với bút nhìn đẹp mà lạ lắm, hỏi nó tui muốn mua cái này bán như thế nào? Nó nói một hơi cái này mua trên 50 cái thì giá này này còn mua một cái thì không có bán, mà muốn mua thì hãy tới cửa hàng của nó mua. Hong hiểu thấy lạ, mà hầu như chổ nào cũng vậy thấy giá rất là rẻ mà tòan bán từ 50-1000 cái không. Sau này mới hiểu là triển lãm này dành cho mấy người kinh doanh làm ăn tới để họ đặt hàng hoặc tìm mối làm ăn.
Còn mình là sinh viên nhỏ xíu con đi tới chổ nào ai cũng nhìn hết, đi ngang chổ trưng bày mỹ phẩm nhìn vô, chưa hỏi gì hết, bà kia bả nói sản phẩm này chỉ dành cho người lớn chứ không dùng cho trẻ em, nghe phát ghét, quê đi lun.

Phụ làm ở chổ đó rất vui, có nhiều cái hay, ông bếp trửơng nói không biết tặng cái gì cho mầy hay là mầy dắt bạn trai mầy tới chổ tao làm ăn đi, ngủ lại cũng đc. Từ Hel lên tới chỗ đó tới 100km lận hic...

Thursday, September 4, 2008

Rau càng cua

Sáng nay, lên sân thượng tưới giùm Út mấy chậu kiểng, bất giác nhìn thấy đám rau càng cua dưới gốc mai chiếu thủy, lại nhớ ngày xưa. Sao lúc này cứ dùng từ "ngày xưa" nhiều vậy ta? Mình có bị gì hong ta?

Gọi là rau, vì nó thân cỏ, chứ hầu như ít ai xem nó là rau thực sự. Nó mọc hoang. Bờ rào, chậu kiểng, góc nhà, có khi trên mái ngói cũ kỹ cũng có nó nữa. Hễ qua một cơn mưa, là y như rằng nó lóp ngóp lên xanh cả một khoảnh đất. Chẳng ai quan tâm nó cả.

Rau càng cua mọc hoang dưới gốc cây kiểng (ảnh sưu tầm)

Nhắc đến rau càng cua, phải nhắc tới vùng Cù lao Phố, nay là xã Hiệp Hòa, TP. Biên Hòa, Đồng Nai. Xem bài đăng trên rauhoaquavietnam.vn

Trước nay, người dân Cù lao Phố vẫn thu hái rau càng cua mọc tự nhiên ngoài vườn bưởi, vườn chuối sau nhà hoặc ven bên vườn dừa... tập trung ở các ấp Nhất Hòa, Tam Hòa đem ra chợ bán. Trong TP. Biên Hòa, nơi thường xuyên có bày bán rau càng cua là ở chợ xã Hiệp Hòa. Đến mùa mưa như thời điểm này, rau càng cua lên xanh um và mọc nhiều. Có lẽ do thích hợp với khí hậu vùng đất thấp, ẩm ướt nên cọng rau càng cua ở Cù lao Phố dài gần một gang tay.

Tham khảo thêm món gỏi rau càng cua trên trang muivi.com nhé
Vào mùa này , khi những cơn mưa ào ạt trút xuống , thì rau càng cua lại mọc lên . Lọai rau dại không thể trồng ( và cũng không ai trồng ) , có vị hơi lạ lạ , nhưng ăn vừa mát lại rất ngon . Thử một lần với gỏi rau càng cua , bạn nhé !??

Vật liệu:

-200g thịt bò, thái lát mỏng.
- 1 rổ nhỏ rau càng cua.
- Tỏi băm, dầu ăn, muối, tiêu, đường, bột ngọt, dấm( chanh).

Rau càng cua lặt bỏ bông , hạt cho sạch rồi rửa sạch .
Thịt bò ướp chút nước tương , dầu ăn , bột ngọt , tỏi băm .
Phi tỏi cho thật vàng thơm .
Bắc chảo nóng , khử dầu rồi trút thịt bò vào đảo nhanh trong lửa lớn cho thịt không bị dai .( Nếu nhiều thịt thì chia làm hai lần xào )
Trộn hỗn hợp rau , vắt chanh , đường , chút xíu muối muối, sao cho gỏi có vị chua chua , ngòn ngọt . Cuối cùng trộn thịt bò và tỏi phi.
Ăn với cơm rất ngon . Có thể chấm thêm nước tương.
Mình thích nhất là món gỏi. Bây giờ người ta chỉ làm gỏi càng cua trộn với thịt bò. Thực ra, làm với thịt bò không thưởng hết được vị của càng cua. Phải là "tép-mỡ" kìa. Có nơi kêu là tốp mỡ. Có nhiều cách để lấy mỡ. Ngày xưa làm gì có dầu Tường An như bây giờ. Nhà nghèo thì tự ra chợ, mua một hai kí lô mỡ heo về, rửa sạch, xắt ra thành từng cục một phân vuông, bỏ vào nồi hay chảo lớn rồi thắng lấy mỡ. Hồi đó mỗi lần mẹ kêu đi canh chừng chảo mỡ, là mình phải lấy cái nắp vung ra làm khiên mà che, mỡ bắn trúng là phỏng, có khi thành ghẻ luôn.

Người ta còn dùng cách khác để lấy mỡ, đó là ép bằng máy cán. Mỡ vụn ngoài chợ hay trong lò mổ, đem về, người ta cho vào máy, cán qua nhiều lần như máy xay nước mía, sau đó phần xác còn lại thì dằn giữa hai tấm nhôm cứng, bên trên chất vật nặng, cho nó ráo mỡ. Phần bánh đó người ta bán. Có nhiều hạng, hạng nhất thì mắc, còn rẻ là hạng cuối, trong đó không có thịt, không da gì hết, chỉ rặt mỡ khô. Tốp mỡ mà kho lên, ăn mặn với cơm cũng ngon.

Khi bóp gỏi với rau càng cua, dùng tốp mỡ ép, chứ không dùng tốp mỡ thắng. Xé nhỏ, lặt bỏ lông, xương thừa còn dính trong tốp mỡ. Cách làm cũng tương như làm gỏi với thịt bò. Ăn ngay chứ không để lâu, nếu không rau càng cua xe úng nước, không còn thơm, mà lại nhạt nhẽo.

Ngoài việc dùng làm cái ăn, nó còn được dùng như một vị thuốc
Lương y Nguyễn Đình Lực ở Nha Trang cho biết rau càng cua có tính sinh tân, giải nhiệt, nhiều chất bổ. Chính nhờ đặc tính sinh tân (sinh ra tân dịch), vị hơi chua chua và mọng nước mà rau có tác dụng giải khát tuyệt vời. Đang khát khô cổ, ngắt vài lá càng cua nhai nhấp nhấp trong miệng là cái khát sẽ dịu ngay. Rau càng cua có tác dụng chữa trị bệnh ngoài da rất tốt, nhất là bệnh ghẻ lở. Giã nát rau càng cua, vắt lấy nước, bổ sung chút muối và chấm vào vết thương là da sẽ mau lành, liền miệng. (Trích từ Tuổi Trẻ Online)
Rau càng cua đang nẩy mầm

Mấy hôm nay tự nhiên thèm ăn lại mấy món xưa như gỏi rau càng cua, rồi canh hành (món này của riêng mẹ làm), rồi bánh cơm-nhão của ba (toàn là hàng độc không à)... Thôi, để hôm nào rảnh rỗi mình tự làm cho mọi người thưởng thức mấy món đặc biệt, chỉ có tại nhà mình thôi...