Navbar


New: Biggest Hiphop News in Vietnamese - DUNKARE MAGAZINE [ Click here to visit ]

Friday, October 8, 2010

Truyện ngắn: ĐÁM MA NGƯỜI DƯNG

(Tặng một người bạn đồng cảm.)

Cô bị anh bỏ rơi.
Anh từng nói hãy tin anh, và cô đã tin. Với cô, anh là tất cả. Anh cũng biết điều đó, cô cảm giác rất rõ là như thế. Vậy tại sao anh lại rời bỏ cô? Câu hỏi đó cứ lặp đi lặp lại mấy ngày nay.

Ngày xưa cô vẫn thường là nơi để đám bạn chí cốt trút bầu tâm sự, và lần nào cô cũng phải hết lòng khuyên bọn nó phải vững tin vào tình người. Nay thì chua chát quá, cô tìm đến chúng, và đổi chỗ cho nhau. Cảm giác phải nghe lại những gì mình từng thuộc làu, quả thật là buồn cười.

Hôm nay cô đã đỡ hơn nhiều, cô không còn giận anh nữa. Cô lang thang ngoài đường. Hình như cô định đi làm, hay đi chợ gì đó, nhưng quên mất rồi. Giờ cô cứ đi như thế thôi. "Chút nữa quẹo bên kia mình sẽ về nhà, sẽ bật máy tính lên... Nhưng để làm gì kia chứ?" Cô nhoẻn miệng cười, cái thói quen của mấy trăm mấy ngàn ngày nó biến cô thành cỗ máy rồi.

Bây giờ cô như một đứa trẻ, sợ cô giáo phạt đòn vì không thuộc bài, mà vẫn muốn lên lớp với chúng bạn. Vừa tiếc nuối, vừa sợ sệt, vừa giận chính mình, và có chút gì hờn dỗi.

Cuối con đường là một đám tang, của ai nhỉ? Không biết, một người xa lạ. Một người con gái xa lạ. Cô ấy cũng như cô, khoảng 20 tuổi. Cái tuổi đẹp nhất đời con gái. Sao lại như thế? Cô ấy vẫn đang cười trong tấm ảnh đặt trước quan tài mà, nụ cười đẹp như thiên thần mà cô thường thấy trong nhà thờ. Chẳng lẽ cô ấy luôn cười như thế trong mọi bức ảnh ư? Một người yêu đời như thế thì sao lại...

Lạ thật, tại sao cô lại muốn tìm hiểu về cô gái ấy, cô cũng không hiểu. Dường như có gì đó đồng cảm, cô chỉ thấy người con gái nằm đó sao mà thân thương quá. Cô nhìn, rồi bật khóc, khóc nức nở. Cô không biết mình đang khóc cho ai, và vì lý do gì nữa. Một cái gì đó cứ khiến cô cứ mãi khóc. Mọi người có chút ngạc nhiên, nhưng có lẽ họ nghĩ cô là bạn của cô ấy, nên cũng không làm gì cô. Một bác gái đến xoa xoa vai cô, khuyên nhủ cô gì đó, cô chỉ gật đầu, nhưng không nghe gì cả. Hai tai cô điếc đặc, hai mũi cũng nghẹt, cảm giác nghẹn ngào làm cô thở gấp.

Bỗng điện thoại trong túi cô rung lên. Cô cuống cuồng đưa tay vào túi. Nhưng đôi tay, à không, cả cơ thể dường như không còn nghe lời cô nữa. "Có thể là anh gọi về cho mình, anh đã nói như thế mà..." Điện thoại vuột rơi ra khỏi tay cô. "Không!" Cô thét lên rồi nhoài người ra chụp lấy. Loáng thoáng bên tai cô là tiếng rít của bánh xe nghe rợn người...

Cô mở mắt, xung quanh là một màu trắng. Có hương thơm, có hoa, có bướm. Cô cảm thấy mình thật nhẹ nhàng, và cô quyết định mình sẽ hái những bông hoa đẹp nhất ở đây để cho anh. Nhưng anh đâu rồi? Cô nhớ lại, à, mình có điện thoại của anh mà. Điện thoại đâu? Nó phải ở trong túi mình chứ? Cô tìm quanh quất, đưa tay xuống túi áo, cô chợt vướng phải một sợi dây gì đó, nhói buốt nơi cổ họng. Nước từ đâu trào ra, nghẹt lấy cổ họng cô, sặc sụa...

Cô lại mở mắt, lần này không còn hương hoa mà thay vào đó là mùi thuốc sát trùng. Cô lờ mờ đoán ra mình đang nằm trong bệnh viện. Thật khốn khổ. Mình đã nằm đây bao lâu rồi? Mẹ sẽ lo lắng lắm đây. Còn ba nữa, ông sẽ điên lên cho mà xem. Nhưng thật là tức, mình đâu thể nằm mãi đây. Còn đi, ừ mà mình biết đi đâu nữa, mọi chuyện giờ đã chấm dứt rồi. Anh không còn bên mình nữa mà. Nhưng anh vừa gọi cho mình, mình phải gọi lại để anh bớt lo lắng. Điện thoại đâu rồi? À, kia rồi, nó trên bàn.

Cô vươn người, có gì đó cứ níu lấy người cô. Mặc, cô phải xem đã bao lâu kể từ khi anh gọi cho cô. Anh sẽ lo lắng lắm nếu cô không trả lời máy. Thể nào anh cũng sẽ lại giận, lại mắng cô cho mà xem. Nhưng không sao, vì anh lo lắng cho cô mà. Cô nhoẻn miệng cười, dù vết thương nơi bả vai bắt đầu đứt chỉ và tứa máu. Vồ mạnh lấy điện thoại đặt trên bàn, cô thầm cảm ơn người nào đã tốt bụng, giữ nó giùm cô.

Háo hức như một đứa trẻ có quà của mẹ đi chợ về, cô mở điện thoại ra, lần tìm trong History, không thấy cuộc gọi nào mới kể từ khi cô gọi cho mẹ. Thật lạ, điện thoại đã từng rung lên kia mà. Không, không thể nào, rõ ràng là anh đã gọi về. Rõ ràng là như thế mà. Cô cuống cuồng tìm trong tin nhắn. Có khi nào anh nhắn tin không? À, đây rồi. Cô reo lên, một tin nhắn chưa được đọc còn nằm trong hộp thư. Cô run run nhìn nó, số điện thoại được bảo vệ vì được gửi từ một tổng đài. Đúng rồi, là anh, anh gửi về từ bên đó, thỉnh thoảng cô vẫn nhận được vài cái tin được giấu số, do anh gửi mà.

Nước mắt cô trào ra, cô cảm thấy mình phúc hơn lúc nào hết. Vết thương của cô không làm cô gục ngã được. Cô cười lặng lẽ trong sự hân hoan đó. Anh vẫn còn nhớ đến cô. Cô biết mà, không thấy cô lên mạng lâu như vậy, thể nào anh cũng lo lắng cho cô mà.

Tin nhắn được mở ra, cô lặng người trước dòng chữ: "Để biết được điểm G của bạn đời? Hãy soạn tin Gờ Pê Rờ Ét gửi 8610..."

Bên tai cô, tiếng gì đó vang lên ong ong, dường như đủ làm nổ tung óc cô...

(Hết.)

3 comments:

  1. trời, sao chuyện đang buồn mà cuối cùng làm người đọc phải bật ừười vậy? Cười mà thấy xót xa và thấy thật là quá đáng

    ReplyDelete
  2. @Aximilli: cái đó gọi là cười ra nước mắt đó...

    ReplyDelete

Người viết chịu trách nhiệm về những gì người đó đăng tải tại đây, vì thế Ngôi nhà nhỏ không duy trì sự kiểm duyệt comments.

Trong một số trường hợp nhất định, việc loại bỏ những comments không thích hợp nhằm duy trì một môi trường lành mạnh và thân thiện, là cần thiết tại Ngôi nhà nhỏ.