Navbar


New: Biggest Hiphop News in Vietnamese - DUNKARE MAGAZINE [ Click here to visit ]

Thursday, September 9, 2010

Ánh đèn đêm

Ngày xưa, mỗi lần đi với ba về quê lo công việc, ba đều quay về ngay trong đêm. Rất hiếm khi ba chịu ngủ lại, toàn về nhà dù có khuya đến mấy. Những lúc như vậy, mình thường ngồi đàng trước và ngủ gà ngủ gật, trong óc thì mơ màng cảnh rúc vào mền ấm của mẹ mà ngủ, cảm giác thèm thuồng lấn át mọi cảm xúc lúc đó.

Đường về là quốc lộ, nên xa thật xa thường le lói ánh đèn từ khu dân cư xa lạ nào đó. Ánh đèn vàng, và nhỏ bé cứ chớp tắt một cách yếu ớt đàng xa, cứ làm mình hay tưởng tượng đủ thứ trên đời: nào là mắt con thú dữ nào đó, nào là các anh lính đang truyền tin, mà trên hết, mình cứ đinh ninh đó là ánh đèn nhà mình.

Chưa bao giờ mình cảm giác nó thật hơn thế. Giống như một người bộ hành lạc giữa sa mạc, thì khi nhìn thấy một cây dừa đàng trước, họ cũng đinh ninh rằng đó chính là đường sống. Giống như một anh lính xa quê, nhìn khói trận mà ngỡ khói bếp quê nhà. Mình cũng vậy, cứ nhìn ánh đèn vàng đó, thì cứ ngỡ đó là ánh đèn mẹ còn mở đợi hai cha con về.

Lúc còn nhỏ thường đi rong chơi, thật khuya mới về, lần nào bóng đèn tròn tù mù cũng có bật sáng. Mẹ luôn đợi mình về. Dù có khuya cách mấy. Chỉ khi mình đã nằm ngủ yên trong phòng, mẹ mới tắt nó.

Tối nay đi học về, ngồi trong metro, lại bắt gặp ánh đèn vàng yếu ớt bên kia sông khi qua cầu. Cảm giác như mình đang chạy trên đường quốc lộ ngày nào. Và thật lạ là, cảm giác đinh ninh rằng mẹ vẫn chưa tắt bóng đèn tròn đó, rất thật.

Helsinki, Sep 8, 2010.

No comments:

Post a Comment

Người viết chịu trách nhiệm về những gì người đó đăng tải tại đây, vì thế Ngôi nhà nhỏ không duy trì sự kiểm duyệt comments.

Trong một số trường hợp nhất định, việc loại bỏ những comments không thích hợp nhằm duy trì một môi trường lành mạnh và thân thiện, là cần thiết tại Ngôi nhà nhỏ.