Navbar


New: Biggest Hiphop News in Vietnamese - DUNKARE MAGAZINE [ Click here to visit ]

Wednesday, July 15, 2009

Một chút suy nghĩ khi đi Đà Lạt

Bỏ qua những khó chịu vụn vặt, bỏ qua những cảm giác thương ghét rất cá nhân, tui viết cái này cho Đà Lạt.

Vợ chồng tui mới cưới, tranh thủ xài cái gift voucher của khách sạn Ngọc Lan ở Đà Lạt. Lần này đi chơi hoàn toàn chứ không phải tranh thủ như hồi đó đi làm festival Hoa. Nhờ vậy mà thấy được những thứ mà 3, 4 năm trước tui chưa thấy.

Đầu tiên là cái dơ. Đường sá Đà Lạt lúc nào cũng nhớp nhớp nước mưa, nếu bạn vào con đường dành cho khách đi bộ gần chợ Âm Phủ, thì quả là ác mộng. Nó dơ bẩn một cách khủng khiếp. Ra ngoài ngoại thành thì đỡ hơn. Nhưng vẫn dơ.

Kế đến là chém. Bán hàng ở chợ Đà Lạt hầu như hàng quán nào cũng chém. Nặng nhẹ có đủ. Dù có một số nơi bán giá rất mềm, có khi còn rẻ hơn cả dưới Sài Gòn, nhưng số đông vẫn thắng. Đến nỗi, sau khi ăn xong, về nhà hàng Tulip trong khách sạn 4 sao Ngọc Lan mà thấy còn rẻ. Quái vậy đó. Lần sau bạn nên chịu khó chi ra thêm chút tiền, ăn uống trong nhà hàng. Tuy họ tính bằng USD, nhưng mà cũng chỉ 6 - 10$ thôi, bằng ấy tiền mà ra ngoài ăn, cũng chả no, cũng chả ngon. Chỉ rước cái bụng quặn đau lúc đêm về thôi.

Sau cùng là văn hóa. Cái này không phải của Đà Lạt, nhưng thấy tiện, ghi chung luôn. Trong lần đi tham quan biệt điện Trần Lệ Xuân, vợ chồng tui đi chung hai cặp vợ chồng người Bắc. Họ đi cùng một trẻ em, và họ khá trẻ, độ tầm 30 - 35 tuổi.

Suốt buổi tham quan, họ cực kỳ vô văn hóa. Thực sự mà nói, tui không đủ kiến thức để bình luận nhiều về những gì mà chị hướng dẫn viên giới thiệu. Nhưng họ thì dư. Họ hỏi "phiên bản này là thật hay giả", "phiên bản" thì sao là thật được nhỉ? Rồi họ nhìn hình chân dung các vị lãnh đạo ngành Văn thư - Lưu trữ mà bình luận "mắt lác", "xấu hoắc", rồi "hô quá, móm quá"... Tuyệt nhiên không có bất kỳ một nhận xét nào cho thấy họ có đi học cả.

Điểm đặc biệt nhất, là tài nói leo. Cái này tui gặp suốt thời đi học. Hầu như tất cả những đứa bạn học người Bắc đều có tính này. Giờ tui lại gặp một ông bố trẻ, mà tính tình chả khác gì một đứa nhóc vô học. Ông ta nói leo tất cả mọi đề tài, mọi câu nói mà chị hướng dẫn viên đang nói. Cực kỳ vô văn hóa, tui không còn từ gì để nói về ông ta nữa.

Tiếc là tui không biết tên ông ta. Vì lúc khai báo tên ở phòng bảo vệ, ông ta khai là "Chim Đang Sun", người Hàn Quốc. Khỏi phải nói, các bạn cũng biết bác bảo vệ phản ứng ra sao rồi.

Thật tiếc cho một thế hệ trẻ thơ. À không, nhiều thế hệ chứ. Sau con ông ta, chắc tới cháu, chắt chít, cũng sẽ được dạy như thế thôi...

Chả trách sao người miền Nam không thích họ.

4 comments:

  1. mừng a Sang đã blogger trở lại ;)

    haizz, những loại ng thích nổ như vậy ko thiếu, nhìn họ e chỉ thấy buồn cười thôi, kệ nó đi

    ReplyDelete
  2. Haha, vừa lang thang qua trang soul of rock, chưa kịp comment thì đã thấy gmail nó báo là có comment, thank pika nha.

    Sắp tới chắc sẽ blogging nhiều, vì anh sắp rảnh rỗi một thời gian dài :D

    ReplyDelete
  3. trong nam này thiếu gì những người như vậy.

    ReplyDelete
  4. Ôi chuyện thường ngày ở huyện mà Sang :)

    ReplyDelete

Người viết chịu trách nhiệm về những gì người đó đăng tải tại đây, vì thế Ngôi nhà nhỏ không duy trì sự kiểm duyệt comments.

Trong một số trường hợp nhất định, việc loại bỏ những comments không thích hợp nhằm duy trì một môi trường lành mạnh và thân thiện, là cần thiết tại Ngôi nhà nhỏ.