Navbar


New: Biggest Hiphop News in Vietnamese - DUNKARE MAGAZINE [ Click here to visit ]

Sunday, February 21, 2010

Rảnh rỗi nói chuyện kết hôn

Nói tới chuyện kết hôn, là nói tới chuyện nam nữ thành vợ chồng. Ở đây không nói tới những trường hợp kết hôn đồng tính và luật tục lạ lùng, chỉ nói những chuyện thường xảy ra. Cách đây vài hôm, trên blog một người bạn có bài viết về chuyện bị cưỡng hôn. Thực ra cũng không thúc ép bằng bạo lực, bằng hành động, đó chỉ là việc "khuyến khích" người trong cuộc làm khác đi cái ý muốn thôi. Ngoài ra, còn bằng các biện pháp phối hợp khác như cho phép người kia tự do đến nhà, cho phép tặng quà, cho phép hầu như tất cả chỉ nhằm lấy tình cảm, hoặc giả không có tình cảm, mà người kia cảm thấy bực mình, chịu không nổi cảnh bị quấy rầy mà ừ đại cho xong.

Coi xong thì thấy hai vấn đề đáng suy nghĩ.

Ở đây tôi nói về cưỡng ép hôn nhân theo hai dạng luôn, tức là cưỡng ép phải kết hôn với một ai đó, và cưỡng ép không cho kết hôn với một ai đó. Tất cả đều là cưỡng ép.

Thứ nhất là câu hỏi nảy ra trong đầu tôi, là vì sao họ, tức là bậc cha mẹ ấy, lại làm như thế? Có nhiều lý do để giải thích, mà theo tôi, thì có lẽ mỗi gia đình sẽ có mỗi lý do khác nhau. Nhưng tôi ngẫm kỹ, thì thấy chỉ có vài lý do chính. Một là vì lỡ miệng nói ba hoa huyên thuyên trong lúc trà dư tửu hậu, đại để như "tui mà có con gái tui sẽ gả cho con anh nhé", giờ lỡ sinh con gái thật, không làm thì bị chê cười, nên đành cứng rắn mà làm. Hai là vì những suy tính, những nước cờ cần thiết để lập nên một thế trận mà ông bố hay bà mẹ, cảm thấy cần thiết cho tương lai của họ, mà thường là ngụy biện là tương lai con cái. Một số khác là do cảm thấy, đơn giản là vì họ cảm thấy thích hay không thích đứa nào đó, và họ tin rằng, con cái họ cũng sẽ phải có cảm giác đó như họ.

Trên đây là vài lý do mà tôi thường thấy nhất, và mọi người cũng dễ dàng nhìn thấy điểm chung, là các ông bố, hay bà mẹ, hay cả hai, khi cưỡng ép con mình, đều vì bản thân họ, vì danh dự, vì uy tín, vì sự nghiệp của chính họ mà thôi, mà trớ trêu, là thường đem cái lý do lo lắng cho tương lai con em ra làm bình phong.

Điểm nữa là, các "nạn nhân", thường phản kháng theo hai cách, một là buông xuôi và chịu đầu hàng. Hai là nổi loạn. Cả hai cách đều không có lối thoát, đều đưa tới đau khổ triền miên. Đó là do thiếu kiến thức về nội tâm. Tất cả, chúng ta đều được học nhiều về toán, về lý, về văn học lịch sử, nhưng lại ít được học về chính tâm hồn chúng ta. Chúng ta, những người trẻ tuổi, không được học rằng chúng ta cần gì cho tâm hồn, và làm thế nào để có điều đó.

Vậy nên, cấm đoán vẫn cứ xảy ra, cưỡng ép vẫn cứ xảy ra. Và cảnh đau khổ khóc lóc, từ người già tới trẻ con, tất cả vẫn còn xảy ra.

No comments:

Post a Comment

Người viết chịu trách nhiệm về những gì người đó đăng tải tại đây, vì thế Ngôi nhà nhỏ không duy trì sự kiểm duyệt comments.

Trong một số trường hợp nhất định, việc loại bỏ những comments không thích hợp nhằm duy trì một môi trường lành mạnh và thân thiện, là cần thiết tại Ngôi nhà nhỏ.