Navbar


New: Biggest Hiphop News in Vietnamese - DUNKARE MAGAZINE [ Click here to visit ]

Tuesday, November 18, 2008

Cám ơn bạn già

Một lần nữa, cho tui cám ơn ông nghen, ông già lẩm cẩm.

Dù ông không hơn tuổi tui, nhỏ hơn là đằng khác, nhưng không biết từ lúc nào, tui cảm thấy như mình có thêm một ông anh. Nhất là từ cái buổi sáng Chủ nhật hôm đó, tại quán café Cầu Gỗ...

Giờ mỗi người một nơi, thằng Long thì tui chưa biết bao giờ mới ra được. Còn Sogin thì coi như dở dang chuyện học hành. Subby thì tin tức lúc có lúc không, không còn thân thiết như hồi trước. Cũng phải thôi, cuộc sống hợp tan mà...

Giờ như thành thói quen, hễ có việc gì, là tui lại nhờ tới ông. Dù chuẩn bị kỹ càng bao nhiêu, hay dù chỉ một mình tui đảm đương, tui cũng an tâm hơn khi nghe câu nói "Tui lúc nào cũng ủng hộ ông" của ông. Ủng hộ đây không chỉ có nghĩa là cái gì cũng ừ, có khi là những phản biện nảy lửa, có khi chỉ là góp ý. Nhưng bên trong, tui luôn cảm giác được cái sự ủng hộ mà ông dành cho tui.

Không muốn mãi bó buộc mình, tui bậm gan nhảy ra tự làm. Tui hăm hở quay lại cái mà lúc xưa tui bỏ. Tại văn phòng Sở VH - TT, cô phó phòng tươi cười in ra một tờ giấy chi chít chữ rồi trỏ vào dòng đầu tiên: "Làm xong cái này đi rồi lên đây nói tiếp nghen em" Ngọt mà đau điếng. Tui nhận ra, tui còn phải học nhiều.

Tui ráo riết lục tung nhà sách, gọi điện cho bạn bè, trong đó, tui chờ tin ông nhiều hơn. Rồi ông cũng dành cho tui vài chục phút nói voice. Tui như cởi được cái tảng đá đè nặng trên lưng mấy tháng nay. Tui không buồn đâu, ông đừng áy náy quá. Có đi ra mới thấy, cuộc sống có quá nhiều thứ to lớn và nhẫn tâm, đến độ nó có thể nghiền nát những kẻ lang thang như những bò tơ trước bầy sói vậy...

Buổi nói chuyện vội vã, nhưng ông cũng kịp truyền cho tôi chút lửa, để tiếp tục bước trên con đường mà tôi với ông đã chọn. Hy vọng với mồi lửa trên tay, tôi sẽ không hụt chân và ngã xuống bên dưới đen ngòm kia...

Tôi sẽ thêm vào những điều ông nói, cho kế hoạch thêm hoàn thiện. Cảm giác nấp ở đâu đó, ngắm nhìn hàng trăm hàng ngàn người, mải mê hò reo theo tiếng nhạc, điệu nhảy của show diễn, cảm giác đó luôn thôi thúc tui, như một ma lực vậy. Dù sao thì tui cũng sẽ làm cái AS, nhưng bằng một kế hoạch hoàn hảo hơn bây giờ. Ông vẫn sẽ ủng hộ tui mà, phải không?

-----
P/S: Ông yên tâm, tui sẽ quyết định sớm.

1 comment:

  1. Đương nhiên rồi ông bạn già, tui nghĩ là ông sẽ làm được thôi, quan trọng là đừng bỏ cuộc, đừng nản, tui đã bỏ cuộc một lần rồi, nản lắm, nói thiệt, tui học được ở ông nhiều thứ lắm. Giờ vẫn phải cố nơi đất khách quê người, ông cứ ráng lên, khi nào ông rảnh thì cho tui cái hẹn, tui sẽ nói chuyện tiếp. Đường nào cũng về đích hết, chỉ có khác là dễ đi hoặc khó đi mà thôi. Chúc hai người luôn hạnh phúc.

    ReplyDelete

Người viết chịu trách nhiệm về những gì người đó đăng tải tại đây, vì thế Ngôi nhà nhỏ không duy trì sự kiểm duyệt comments.

Trong một số trường hợp nhất định, việc loại bỏ những comments không thích hợp nhằm duy trì một môi trường lành mạnh và thân thiện, là cần thiết tại Ngôi nhà nhỏ.