Navbar


New: Biggest Hiphop News in Vietnamese - DUNKARE MAGAZINE [ Click here to visit ]

Saturday, November 15, 2008

Cảm xúc ngày 15.11

Đã từ lâu lắm rồi, báo chí đã đăng những tin, ảnh về cái nghèo, cái đói khắp nơi trên thế giới. Và cũng không ít sách vở viết về những nạn đói trong quá khứ, thậm chí tiên đoán cả nạn đói trong tương lai gần. Nhưng mọi việc cứ thế nhanh chóng chìm vào quên lãng, thay thế vào đó là những cái tít thật kêu: "Xe triệu đô về Việt Nam", "Lại thêm một xe siêu sang về Việt Nam" v...v.... Sẽ không có gì đáng bàn luận, vì thực tế là ai có tiền thì họ có quyền hưởng thụ. Nhưng có đáng để lên mặt báo hay không, trong khi còn nhiều thứ cần quảng bá, truyền thông hơn?

Bức ảnh của Kevin Carter

Bức ảnh của Kevin Carter, một đứa bé kiệt sức vì đói, sau lưng nó là một con kên kên đang chờ đợi bữa ăn của mình. Khi nhìn bức hình, bất giác tôi tự hỏi: "Địa ngục ở đâu?" Phải chăng nó là ở đây, ngay tại thế giới này?

Tôi còn nhớ một mẩu chuyện nhỏ trong Bác sĩ quái dị, dù tôi đọc từ khi còn rất bé. Đó là một vị bác sĩ ngoại khoa, ở một đất nước, mà chính quyền độc tài không cho ông ta nghe nhạc hòa tấu, cổ điển (tôi không rành về nhạc, nhất là loại nhạc này), họ gọi đó là hành vi không yêu nước (?!), họ bắt ông nghe những con heo trong nước rống lên những ca từ nhảm nhí .... Để thỏa mãn được sở thích, ông đem máy hát vào phòng mổ, vì thời đó, không ai, kể cả cảnh sát được vào phòng mổ khi ca mổ đang tiến hành (có lẽ để đảm bảo vệ sinh hay sao đó). Chính vì vậy mà nảy sinh nhiều việc. Một là, ông nằm trong tâm điểm của chính quyền, cảnh sát luôn lăm le rình mò để bắt ông, còn bệnh nhân thì luôn tìm đến ông, vì học được kháo nhau: "Cảm giác khi được mổ, lâng lâng như thần tiên..." (có lẽ do tác dụng của âm nhạc mà vị bác sĩ bật khi thực hiện ca mổ chăng?) Sự việc không có gì đáng nói, chỉ đến khi, vị tướng từng ban bố lệnh cấm nghe loại nhạc-không-yêu-nước đó bị bắn, người phẩu thuật để cứu ông, là vị bác sĩ nọ ...

Mỗi một quyết định của chúng ta, sẽ đưa tất cả những người chung quanh ta, kể cả ta, đi theo một hướng khác. Đó là điều hiển nhiên. Vậy nên, đừng để ta đối mặt với chính ta, ở cuối đường...

Tôi viết bài này từ lâu lắm, nhưng chưa có dịp đăng lên. Thứ nhất, không biết mình sẽ truyền tải điều gì từ bài viết này. Niềm thương cảm ư? Hay sự giận dữ, hay một thứ hận thù chung chung ? Hai nữa, tôi quá bận rộn với những dự án của mình, nên ít thời giờ hơn cho Ngôi nhà nhỏ.

Tôi có đọc ở đâu đó, rằng "Bạn chỉ trở thành anh hùng, khi bạn có sức mạnh. Nhưng khi đó, bạn cũng có thể là quỷ dữ." Tôi đang tự đi tìm sức mạnh cho mình. Ai sẽ tôi ở cuối chặng đường ?

2 comments:

  1. Bức ảnh này Đầu Cọ đã có dịp xem từ lâu, rất ấn tượng. Hôm qua vừa mới xem bộ phim "Libre Jack Black" và hâm mộ anh Nacho ghê

    ReplyDelete
  2. Lâu quá không ghé thăm AIEI.us . Chúc các bạn luôn hạnh phúc và vui vẻ nhé !!!

    ReplyDelete

Người viết chịu trách nhiệm về những gì người đó đăng tải tại đây, vì thế Ngôi nhà nhỏ không duy trì sự kiểm duyệt comments.

Trong một số trường hợp nhất định, việc loại bỏ những comments không thích hợp nhằm duy trì một môi trường lành mạnh và thân thiện, là cần thiết tại Ngôi nhà nhỏ.