Navbar


New: Biggest Hiphop News in Vietnamese - DUNKARE MAGAZINE [ Click here to visit ]

Wednesday, November 12, 2008

"Ở đây không có wifi, anh dùng đỡ cà phê đen nhé!"

Đó là câu trả lời mà tôi nghe được từ anh phục vụ ở quán café gần nhà. Trước cửa quán là tấm biển, ghi "Wifi FREE" to đùng. Cả ba người đi cùng tôi ngớ người ra, rồi cùng nhau bật cười. Một cái cười đơn thuần, không có ý mỉa mai gì ở đây. Nhưng bất giác sau khoảnh khắc đó, tôi không còn thấy tức cười, mà chỉ rầu rầu thôi...

Nghe anh phục vụ nói như thế, tôi lại chợt nhớ đến những người tôi từng gặp tại những nơi như Ủy ban Phường, Quận... Đó là những bà, ông đứng tuổi, luôn ra-vẻ-biết để rồi giấy tờ của mình bị chuyển, bị gửi trả lại chỉ vì những sai sót cỏn con. Rồi cũng bằng cái vẻ ra-vẻ-biết đó, họ trách móc người này, than thở người kia.

Quả không ngoa khi nói rằng, cái tật ra-vẻ-biết đã ngấm sâu vào máu người Saigon mất rồi. Những quý ông ra-vẻ-biết mình lịch thiệp, sang trọng nên quên mất rằng mình thật sự không như thế khi họ thoải mái khạc nhổ, xả rác. Những quý bà ra-vẻ-biết mình quý phái, kiêu sa nên quên mất mình trở thành thô lỗ khi chen ngang lấn dọc, liếc háy lườm nguýt... Không chỉ người giàu mới ra-vẻ-biết, mà người nghèo, người trung lưu, và nhất là người-rẻ-tiền, họ thường ra-vẻ-biết nhất.

À, tôi phân biệt người giàu, người nghèo và người-rẻ-tiền ra, vì họ khác nhau lắm. Điểm khác biệt lớn nhất là lòng tự trọng của họ. Chỉ có kẻ rẻ-tiền là không có nó thôi.

Có thể, một lúc nào đó, chính bạn cũng gặp những người ra-vẻ-biết này, nhưng không nhận ra đó thôi, vì họ ẩn mình rất tài tình. Họ ra-vẻ rất thông thái, nhưng vẫn chỉ là ra-vẻ-biết mà thôi, chứ họ không biết gì cả.

Bạn sẽ gặp đâu đó lẫn trong một quán café sang trọng, trong khi mọi người bận rộn với những mối quan hệ và những phi vụ làm ăn, thì họ ra-vẻ bằng một tách café và nhâm nhi. Sau đó? Tất nhiên là quay về vị trí của kẻ không biết gì. Ở đây tôi không nói đến những người giải khuây sau khi làm việc, hoặc những người du lịch từ địa phương khác đến. Tôi nói những người ra-vẻ.

Họ không dự trù, không tính toán, không khảo sát  thị trường, không làm gì cả. Chỉ nhìn người khác làm rồi bắt chước, sau đó ra-vẻ-biết để nài nỉ bố mẹ một số vốn, mở một quán ăn hay một tiệm net, cái việc mà hàng triệu người đã làm, mà họ nghĩ rằng, họ tài ba lắm mới nghĩ ra. Thôi thì khai trương ầm ĩ, có lân có pháo, rộn ràng cả góc xóm. Rồi chừng dăm ba hôm, lần lượt bàn ghế chén dĩa được chất lên xe, còn anh ta thì đứng tặc lưỡi: "Kinh tế xuống dốc..."

Ngẫm nghĩ một lúc lâu, thấy mình cũng đang ra-vẻ-biết chứ nào hay gì đâu! Trời, thiệt cái tình...

Còn bạn thì sao? Gặp chưa? Chia sẻ cảm xúc với Sang nhé, viết comment ngay tại bên dưới nè. Chúc một ngày tốt lành.

2 comments:

  1. Anh ơi, anh vào quán cafe để uống cafe hay lướt web? Nhưng theo những gì anh kể thì.... hơi hài hước nhỉ. Em góp ý cho anh là anh nên đến những phố cafe ở HCM, ở đó ó thể bắt gặp cỡ 10 điểm phát sóng đó ( Kinh nghiệm ở HN của em đó ) nên không sợ nữa.
    Nếu anh ở HN thì có thể uống trà đá lề đường cũng có wifi đấy ( đến quán trà ở cổng cty FPT Telecom hay mấy phố Nguyễn Chí Thanh ).
    hi, lần đầu tiên comment ở đây.

    ReplyDelete
  2. Chào Nguyễn Hùng;

    Sang cũng thường ghé vào Tôi Yêu Google của Nguyễn Hùng, rất vui vì Hùng ghé qua nhà nhỏ :D

    Bài viết chỉ là một cảm xúc bất chợt thôi. Còn công việc của Sang, đôi khi lại "bắt-buộc" phải ra quán café, lại còn "bắt-buộc" phải dùng wifi nữa, thế mới chết!

    Sang năm Sang cũng phải ra Hà Nội để giải quyết một số công việc, dự định Sang sẽ đi bằng xe lửa, để dừng ở Nha Trang, thăm anh Đầu Cọ nữa, rồi ra Bắc thăm hết anh em blogger luôn :D Cám ơn Hùng về mẹo uống trà đá wifi heng.

    Chúc vui.

    ReplyDelete

Người viết chịu trách nhiệm về những gì người đó đăng tải tại đây, vì thế Ngôi nhà nhỏ không duy trì sự kiểm duyệt comments.

Trong một số trường hợp nhất định, việc loại bỏ những comments không thích hợp nhằm duy trì một môi trường lành mạnh và thân thiện, là cần thiết tại Ngôi nhà nhỏ.