Navbar


New: Biggest Hiphop News in Vietnamese - DUNKARE MAGAZINE [ Click here to visit ]

Saturday, February 10, 2007

Cà Mau quê em

Cuối cùng thì cũng về đến nhà. Mấy hôm nay xuống Cà Mau, hong có ra internet được, tại xa quá. Mà nhắn tin hay gọi điện gì cũng bộn tiền, nên cứ im im...

Gọi điện cho nhà xe, bảo 8h sáng đi, mà ngủ quên, tới 9h mới dậy, thế là hồi lại, nói nó 8h tối đi.
Tối loanh quanh, định lên trường gặp Tee trước rùi đi, mà nó hết giờ giải lao, hix, đành lủi thủi đi một mình...
Leo lên xe mà run run. Ông già ngồi kế bên hỏi đi đâu, mình nói đi Cà Mau. Ổng nói ừ biết là Cà Mau, mà ở đâu? Mình sực nhớ ra, là mình hong biết. Hix, mình nói thiệt là mình hong biết, ổng tròn mắt nhìn. Mình nói xe chạy tới đâu thì mình xuống. Ổng im re...

Ngồi kế bên mấy ông mặt bặm trợn sợ muốn chết. Mà biết làm sao giờ, hong lẽ kêu tài xế đổi chỗ, thôi kệ, ráng ngồi cho tới nơi. Xe đi nhanh, tưởng tượng lỡ nó đụng cái ình hong biết mình sẽ ra sao... Á, lại nói gỡ. Kì cục thiệt, lần nào đi đâu, mình cũng nghĩ ra câu nói gỡ, ai nghe cũng trách... Mình chỉ nói ngộ nhỡ thôi mà, để còn đề phòng chứ...

Xe chạy rù rì. Buồn ngủ mà hong dám ngủ, sợ bị mất đồ. Lấy nhạc Eminem ra nghe. Khổ thân, nghe mà cứ ngồi im thì khó chịu, còn nhúc nhích thì họ trừng mắt nhìn mình. Chuyển qua chơi game vậy. Xe rung rung, nhìn mỏi mắt quá. Thôi, năm im lim dim cho hết giờ vậy.

Em nhắn tin, hỏi ra sao rồi. Vui vui, muốn nói nhiều ơi là nhiều. Mà hong có đủ điều kiện-chính xác là tiền- để nói. Thôi không sao, nhắn tin mấy câu cũng đỡ đỡ nhớ...

Xuống bến xe. Càng sợ hơn nữa. Họ có gạt mình hong ta? Họ có đánh thuốc mê mình hong ta? Một đám xe ôm bu vào hỏi đi đâu, mình nói có người ta rước. Tụi nó tản ra, mà còn dặn ra ngoài kia uống café. Hong dám đâu, uống cho ngủ luôn, mày móc đồ à. Mình đi xa xa một chút, ra công viên vậy, ngoài đó nhiều người tập thể dục, chắc hong sao. Hix, người ta đi tập thể dục mặc đồ gọn gàng, đi nhanh ui là nhanh. Còn mình mặc cái quần thụng, lết thết mà đi, còn đeo lùng nhùng headfone nữa, balo nữa, nhìn đi hong muốn nổi... Mà cũng lết ra tới, chờ chừng một tiếng rùi điện cho cha. Cha ra đón, trùi ui, ngồi sau xe mà run run.

Hàng loạt câu hỏi cứ tràn ra trong đầu. Nhà em ra sao nhỉ? Có mấy người nhỉ? Có chó dữ hong ta? Có hàng xóm hong ta? Có hàng rào hong? Có mấy thằng khó ưa hong? Hừm hừm... Mà cũng tới. Thấy mấy nhí đứng lúp ló, chắc em của béQ. Mình quen có cha với mẹ chứ mấy, còn lại lạ hết. Cha giới thiệu, ông ngoại nè, bà ngoại nè, cô nè, anh họ béQ nè, rùi cũng tới mấy nhí, hihi, bé Dương, bé Như, bé Lớn ... Toàn bé là bé, hihi, đáng lẽ phải có thêm bé Quyên nữa, mà hong có gặp...

Tụi nó nhìn mình lấm lét. Nói gì bây giờ? Điện tử? Trò chơi? Internet? Hay đá banh? Tụi này quậy vầy, chắc đá banh giỏi lắm... Im lặng hoài cũng kì, mình đưa mắt nhìn, thấy tấm hình tô màu treo trên tường, mình hỏi ai vẽ vậy? Một đứa lanh chanh nói nhỏ kia nó mua về tô màu. Quê thiệt, mà hong sao, cũng có chiện để nói... Cứ vậy mình hỏi tới, học tới lớp mấy, tên gì v..v.... tụi nó cũng hiền! (Sau này mới biết mình lầm)

5 phút sau, tụi nó bắt đầu chiến dịch hỏi ngược lại. Úi trùi ui, trả lời muốn điên luôn. Gần trưa cha đi làm, mẹ đi họp hành liên hoan cuối năm gì đó. Mình kéo hai đứa ra lì xì. Nhỏ kế béQ đi đâu mất tiêu. Hong sao, chút cho sau. Tụi nó cũng ngoan, cám ơn đàng hoàng. Mình dặn hem nói mẹ biết, để dành xài. Rút kinh nghiệm hòi mình nhỏ, cái gì cũng khoe, bị mẹ lấy hết trơn, qua Tết hong còn gì xài. Bé Lớn về, tụi nó kiu bằng bé Bự, hihi, nó cũng lớn, nên mắc cỡ, im im. Mình lì xì nó chỉ cám ơn rùi thui. Mà hong sao, mình cũng qua cái tuổi này, nên cũng hong trách...

Trưa. 3 đứa đi học hết. Trùi ui. Còn có một mình mình. À hong, có thêm con chó con. Đem nó ra sân vật nó, lúc đầu 'hắn' sợ, sau thích lên bắt đầu giỡn hoài, mình mệt mà 'hắn' cũng hong tha. Đang chơi thì giật mình, nhà kế bên có 'chế' kia đứng nhìn. (Ở dưới hong có kêu bằng 'chị', mà kêu bằng 'chế', cái này mới biết ^^) Chắc tại mình hơi dị hợm. Thui, trốn cho chắc ăn.

Chiều tụi nó về, hỏi mình khi nào về SG, mình nói sáng mai, tụi nó hong chịu, đòi thêm 1 ngày nữa, nhằng nhịu mãi mình không chịu nổi (Cái tính xưa giờ không bỏ) cũng ừ. Tối đó đi café với anh Nhí, nói chuyện huyên thuyên rùi về, ảnh rủ hè về chơi lâu lâu ảnh dắt đi cho đã, hihi, cũng muốn lắm chứ, tại nhà nhiều việc quá, hong ở lại được...

Sáng ra rủ nhỏ 'hiền-hiền' (hong phân biệt được Như với Dương, nhỏ kia là nhỏ 'quậy-quậy') đi nhà sách. Tại chiều qua thấy tụi nó coi ca nhạc, cái gì Lâm Chấn Huy, rùi Khang, rùi Thổ địa gì đó, nhặng xị cả tên. Một mớ ca từ hổ lốn, nghe mà muốn ói ra ngoài. Toàn bộ, gần trăm bài hát của chúng tuyên truyền cho cái gì? Có cái ăn chơi, cặp bồ, đi vũ trường, rùi chia tay, rùi bạn bè đâm chém nhau, ngoài ra còn những mối tình tay ba trơ trẽn đến mức không thể tin. Ngoài đời dù có, người ta cũng đâu trơ mặt đến thế? Thật không hiểu nỗi...

Đi nhà sách, mua 3 cây bút máy cho tụi nó xài, xài viết bi hoài nó phá nét chữ, sau này chữ nó xấu hoài, khó sửa lại. Mà tụi nó nhỏ, chưa biết, cứ chê dơ. Ừ thì dơ thiệt, mà xài nó mới mang đậm phong cách học trò. Học trò thì tay chân phải dính ít mực tím, như thợ sơn dính sơn, thợ máy dính nhớt vậy mà... Tụi nó mừng vì có viết mới, mà hình như tụi nó cũng khó xử, trường lớp bây giờ cô giáo cũng khuyến khích xài viết bi cho nó sạch... Mình tức quá nói, cô nào cấm mày mày méc tao, tao dẹp cái trường đó cho mà coi. Mà đúng thật, phải dẹp đi. Để làm gì thứ mất gốc.

Mua sách cho bé Lớn, nó thích may, may cũng khá. Mà tội, toàn nhìn rồi ghi nhớ trong đầu, không có tài liệu gì hết. Kệ, mua cho cuốn căn bản của bà Triệu Thị Chơi viết, bà này là chuyên gia về nữ công gia chánh, mình biết từ hòi nhỏ. Dạo này ít ai đi mua sách mà coi tác giả, họ toàn coi NXB, với lại cái bìa. Mấy thứ đó đâu quan trọng, quan trọng ở cái tâm của người viết kìa... Thiệt không hiểu nỗi người đời...

Mong là có truyện cổ tích tụi nó sẽ coi, đừng coi mấy cái ca nhạc nhảm nhí kia mà hư người. Coi Cẩm Ly, Phi Nhung ... thì còn được, dù gì họ cũng chọn dòng nhạc dịu dàng hơn. Lý Hải thì tạm chấp nhận, dù nhạc của anh ta cũng không khác mấy người kia, nhưng cách dàn dựng khá tỉ mỉ, không lố bịch như họ. Có đọc nhiều mới mở mang tri thức. Nói đi nói lại, hong biết tụi nó có nhớ hong nữa, hay là quên sạch rồi. Cũng không trách được, mình lên có 2 ngày ngắn ngủi, thấy tụi nó vui vui, nhỏ 'hiền-hiền' hình như chịu nghe hơn nhỏ 'quậy-quậy', thôi kệ, cũng mừng.

Bé Lớn xin tiền cha đóng học phí. Nó ráng nói nhỏ nhỏ, sợ mình nghe. Cha nói hong có. Mình nghe mà xót xót. Hồi xưa mình cũng vậy, cũng từng lên trụ cờ hàng tuần vì đóng trễ học phí. Buồn lắm, tủi lắm với chúng bạn... Chịu không nổi, mình móc bóp đưa nó. Mà nó ngại, mình nhét vào cặp nó. Cha rầy. Mình nói "Con cho đó, đừng rầy nó tội nghiệp..." Nó im im rùi đi. Mình hồi đó còn không được rầy nữa là...

Trưa cha dắt xuống nhà nội. Cũng hơi xa, nhưng được uống nước dừa, ngon ơi là ngon. Lúc về gặp ông bác già già, nhìn hong giống béQ gì hết, chỉ giống có con mắt...

Mua bánh mứt, sách truyện nhiều quá hết tiền xe luôn, lật đật điện thoại cho mẹ chuyển khoản ATM cho, bả hỏi xài gì dữ vậy. Loanh quanh một hồi cũng có thêm, hihi. Coi như xài tết vậy, mà xài như vầy thấy vui hơn nhiều...

Mình nói tối 8h về. Tụi nhỏ nhao nhao đòi ở lại thêm. Cha cũng kêu ở thêm mấy bữa. Anh Nhí cũng kêu ở lại... Muốn ở thêm mà không được. Nhóc nào bên hàng xóm đòi lấy xích trói mình lại. Hic, ghê quá.

Tối cha đưa ra xe. Ngồi chơi một chút. Im re hoài, tại ai cũng buồn buồn. Ông xe ôm cũng vậy. Mấy lúc chở đi, nói chuyện mấy câu mà ổng cũng thân được, thiệt tình. Kêu về trước đi, ngồi chờ lâu lắm. Mà hong ai chịu, cứ ngồi im im, thấy kì muốn chết...

Rồi xe cũng đi. Trên xe cũng vậy, ai cũng lạ hoắc. Mình cũng ngồi im nghe nhạc. Mà lúc này hết tiền rồi nên hong sợ mất nữa, ngủ ngon luôn. Đang ngủ cái béQ nhắn tin, nhắn qua nhắn lại mà nhớ lúc xưa ghê... Thôi, ráng ngủ thêm cho khỏi mệt. Có nhỏ kia trên xe, nó ngồi ngoài bìa, tới ông anh tên Long, hình như là cán bộ xã gì đó, mình chỉ nghe ông xe ôm nói thôi. Mình ngồi kế, còn ông kia hong biết tên gì thì ngồi bìa bên này. Mình để cái ba lô giữa mình và ông Long rùi dựa vô cái balô ngủ. Ngủ gì mà say hết biết. Ông Long xuống xe, để cái balô dựa vô nhỏ kia mà mình cũng hong biết. Tới khi nhỏ xuống, nhỏ hong dám đi, phải kêu mình dậy, kêu mình tránh ra cho nhỏ xuống xe, hix, quê gần chết luôn, hong biết ngủ có ngáy, có gì gì hong nữa, tại ngủ say quá, hix, mà ông Long ác thiệt, không kêu ngừ ta dậy, mà hên là nhỏ đi luôn, chứ không thì chắc béQ giết anh quá. Hihi. BéQ đừng lo, có cái balô ở giữa ngăn ra rùi. Hong có gì hết ^^!

Về tới nhà cái bay lên nhà coi coi, đọc đọc bài. Rùi gõ gõ tới sáng lun.
Sáng nay đi đón Tee, chắc ba la cho chik, hihi, mà hong sao, có chơi có chịu mà.
Yêu Ei nhìu ơi là nhìu, Thương Ei nhìu ui là nhìu, Ai hong thương người nào hết, chỉ thương mình Ei thui. :-*

Thui, anh ngủ, mệt quá, 7h sáng ùi. :P

No comments:

Post a Comment

Người viết chịu trách nhiệm về những gì người đó đăng tải tại đây, vì thế Ngôi nhà nhỏ không duy trì sự kiểm duyệt comments.

Trong một số trường hợp nhất định, việc loại bỏ những comments không thích hợp nhằm duy trì một môi trường lành mạnh và thân thiện, là cần thiết tại Ngôi nhà nhỏ.