Navbar


New: Biggest Hiphop News in Vietnamese - DUNKARE MAGAZINE [ Click here to visit ]

Friday, February 23, 2007

When I'm gettin down.

Hôm nay vô tình nghe Nah.
Trước đã từng nghe rồi, mà giờ nghe lại, thấy khác quá. Những friend của nó cũng tiến bộ hẳn, mặc dù thằng doggie kia vẫn rap chệch beat mãi, và vẫn gào một cách quê mùa ra, thì tất cả đều lên level, vâng, TẤT CẢ!
Một cảm giác buồn buồn, muốn buông xuôi cứ dâng lên. Mình luôn là người vực anh em dậy trong những lần thất bại, luôn là người động viên anh em đứng lên, gạt hết khó khăn mà đi. Chưa bao giờ mình để anh em thấy mình nản lòng... Với mình, thì dù anh em có đứng trong top nào, hạng nào thì cũng là anh em. Dù cho mọi chuyện có tồi tệ bao nhiêu, thì mình cũng luôn mong một ngày mai tươi sáng mà. Thế nhưng hôm nay, mình buồn...
Vì sao nhỉ? Vì mình không có Sonic 2000 ư... Nhất định là anh em mình sẽ có thôi, nhất định. Dù biết cái nghề này nó bạc bẽo. Nhưng cái khiến mình yêu cuộc sống này hơn, cái khiến mình nhìn cuộc sống bằng một khía cạnh khác, chính là nhạc, chính là rap. Trải nỗi lòng ra với nhạc, mọi thứ sẽ êm đềm hơn.
Sogin, nó là một thằng viết nhạc giỏi. Những cái beat mình tưởng chừng như không thể làm gì được, nó lại viết ra những câu bất ngờ, thật tiếc là mình không thể giúp gì hơn cho nó. Legend cũng máu lửa lắm, cũng còn nhiều đam mê lắm. Nhưng cơm áo gạo tiền cứ quay vòng quay vòng, chóng mặt thật.
Hai ngày trời không xong nỗi một cái hook. Đầu óc cứ đầy đầy... Mình không chấp nhận như thế, và cứ sửa chữa, cứ thay, cứ đổi... Vì mình quá cầu toàn, hay vì đã hết thời? Xưa nay mình chưa bao giờ suy nghĩ theo cái cách tiêu cực như thế.
Mình chỉ còn có vài đứa bạn thôi.
Dont let me down, plz...

No comments:

Post a Comment

Người viết chịu trách nhiệm về những gì người đó đăng tải tại đây, vì thế Ngôi nhà nhỏ không duy trì sự kiểm duyệt comments.

Trong một số trường hợp nhất định, việc loại bỏ những comments không thích hợp nhằm duy trì một môi trường lành mạnh và thân thiện, là cần thiết tại Ngôi nhà nhỏ.