Vậy là chỉ còn 3 ngày nữa là bé về đến Sài Gòn.
Anh sẽ làm gì đây?
Cảm giác vừa lo, vừa sợ, nó lạ lùng thay
Anh đang làm đúng hay đang làm sai?
Anh ước gì lúc này có em ở bên cạnh, em sẽ nhẹ nhàng nói với anh: "Không sao đâu anh, sẽ ổn thôi mà..."
Anh đang gặp phải vấn đề gì nhỉ?
Phải rồi, anh sợ anh không bảo vệ nổi em.
Một kẻ thù với gươm với giáo trên tay thì dễ dàng đối phó.
Ta có thế chiến đấu.
Hoặc bỏ chạy, tất cả đều có thể.
Nhưng cái đó thì không chống đỡ nổi, cũng không thể chạy trốn nó được.
Nó là cái gì?
Cái quạt cột trên đuôi con bò vàng, mà cụ Nguyễn Công Trứ cưỡi, đã che nó. Nhưng không che nổi.
Nó tồn tại, dù cho mọi người có căm ghét nó đến mấy.
Và mọi người nuôi sống nó.
Vâng!
Cái-miệng-đời
Nó ở đâu? Nó ở chỗ nào?
Cái bên dưới cái đuôi con bò một chút ...
Vâng! Bên dưới cái đuôi bò một chút, chút xíu thôi...
Tới ngày mùa của nó, theo cái cách gọi của ông bà xưa, là tới mùa **** , cái-miệng-đời nó sưng lên.
Phồng to, và đỏ lừ.
Tất nhiên, là nó.
Nhờ có nó, những câu chuyện về 'bò-cha', 'bò-chú', 'bò-anh' được truyền tụng lại.
Đời này sang đời khác.
Nhờ có nó, thời sự trở thành truyền thuyết.
...
Em sẽ thoát được nó, hay không?
Ta sẽ không quan tâm nó, hay dính vào nó?
Mình sẽ ổn, sẽ vui, hay sẽ cáu gắt, giận hờn?
Có lẽ một mình anh không trả lời nổi.
Chờ em về vậy...