Navbar


New: Biggest Hiphop News in Vietnamese - DUNKARE MAGAZINE [ Click here to visit ]

Tuesday, September 16, 2008

Đôi dòng suy nghĩ ...

Hôm qua, chở ba đi công việc, trong lúc ngồi chờ thì có hai việc khiến mình rất buồn cười.

Việc thứ nhất, là sự nhầm lẫn của ông lão cán bộ hưu trí. Ông ta nhầm tưởng tôi là cháu của ai đó, nên mới nhờ tôi chuyển lời giúp rằng tháng này lương hưu đã được tăng 17%. Tuy nhiên, ông ta còn lớn tiếng mắng rằng Nhà nước này "dốt", không như Trung Quốc nó chờ 2 năm nó tăng cho 22%. Xin thưa với ông, chỉ mất vài tháng đầu năm đến nay, mà lạm phát đã tăng đến mức suýt bị gọi là siêu mã, thì cái gọi là 22% trong 2 năm, có thực sự là "thông minh" hay không? Riêng tôi chỉ thấy Nhà nước đã hợp lý khi tăng ngay trong thời điểm này, vì ai mà biết trong năm tới, giá cả còn leo thang lên bao nhiêu phần trăm nữa. Hóa ra, lo cho các cụ, lại bị các cụ mắng...

Việc thứ hai, là những lời của anh hàng xóm. Anh ta oang oang, nói như cốt cho người ta thấy mình, cho người ta trầm trồ thán phục vào. Tôi không như thánh nhân để có thể dửng dưng, nên đành phải cười! Anh ta dùng rất nhiều từ "chuyên môn", như kèo dưới, kèo trên, gác, nửa trái, chấp, chai hoặc xị vân vân và vân vân. Tiếp theo anh ta bắt đầu chửi, hết chửi cầu thủ này dốt, dở, và yếu (!?) lại chửi cả huấn luyện viên, chửi cả ... chiếc xe tải mang biển số 4802. Lí do là anh ta đánh đề, nó không ra 4802, chiều đài xổ con số khác, thế là anh ta chửi, "...tại sao không mang số kia là tao trúng rồi, có mười mấy chai..." Hóa ra, mọi việc xảy ra đều phải theo ý của một cá nhân nào đó, không thì sẽ bị cá nhân đó ... chửi.

Cả hai việc đều làm mình vui. Vui là vì, trên cơ bản mình không giống họ, và mình nhận ra được điều đó. Thật may mắn.

Cả hai người, tuy bề ngoài có thể khác nhau, nhưng thực chất, là như một. Một người thì đặt cuộc sống bản thân vào Chính phủ, người kia thì đặt vào may rủi. Cả hai đều có tương lai mờ mịt như nhau.

Vấn đề may rủi tôi không bàn đến.Chỉ muốn nói đến cái lương hưu. Ngày nay, hầu như ai, ở bất kỳ địa vị nào, hễ mở miệng ra đều rặt một câu: "Học giỏi, tìm việc làm ổn định, lương cao, về già có hưu" và xem đó là mục tiêu tối hậu của một đời người.

Lấy chính năm 2008 này làm ví dụ, lạm phát tạm được kiềm chế ở mức 30% tính đến thời điểm này, mà theo lời bác cán bộ hưu trí, lương hưu được tăng 17%, chúng ta vẫn còn "lỗ" 13%. Đó chỉ là cách tính đơn giản để thấy được mức độ quan tâm mà Nhà nước dành cho những người lãnh hưu. Còn những người đang làm việc? Liên tục ta thán về mức bấp bênh giữa lương-giá, và đình công, nghỉ việc xảy ra liên miên. Đó là "ổn định" ư?

Đôi dòng suy nghĩ.

2 comments:

  1. haiz..."lương hưu" ba mẹ tui cố làm cũng đang trôn chờ vào nó, mà tui thấy nó fiêu wá, cái cty ba mẹ tui đang làm hong bik nay mai gì nó tuyên bố fá sản thì ...

    ReplyDelete
  2. Dù là trông chờ vào công ty hay vào Chính phủ, thì cũng phiêu như nhau, tại sao mình không tự đặt cuộc sống trên tay mình nhỉ?

    ReplyDelete

Người viết chịu trách nhiệm về những gì người đó đăng tải tại đây, vì thế Ngôi nhà nhỏ không duy trì sự kiểm duyệt comments.

Trong một số trường hợp nhất định, việc loại bỏ những comments không thích hợp nhằm duy trì một môi trường lành mạnh và thân thiện, là cần thiết tại Ngôi nhà nhỏ.