Navbar


New: Biggest Hiphop News in Vietnamese - DUNKARE MAGAZINE [ Click here to visit ]

Wednesday, November 7, 2007

Lời hứa của con

Không biết bằng cách nào, và vào một ngày nào, thời điểm nào mà ba có thể xem được những dòng này, nhưng đó không phải là ý thật sự mà con muốn. Con muốn viết ra, để mai này, vô tình hay hữu ý, con sẽ đọc lại, lúc thành công cũng như thất bại, con sẽ vững hơn, vì đây không hẳn là một lá thư, một lời xin lỗi, lời cảm ơn... Mà hơn hết, nó là lời hứa mà con tự hứa với lòng, với ba của con.

[ nhấn vào đây để xem tiếp ]


Hiện tại con đang ấp ủ một ước mơ, ước mơ này đơn giản, đơn giản đến nỗi con đã từng có nó, mà con cũng đã tự đánh mất nó. Hụt hẫng, chới với, con không biết tin vào đâu, và chỉ vùi đầu vào những cuộc chơi vô độ, hoang đàng... Ước mơ đơn giản đến độ, có hàng triệu triệu kẻ đang có nó, nhưng lại muốn từ bỏ nó. Ước mơ đơn giản, nhưng xã hội này không bao giờ rộng vòng tay cho những người như con. Con muốn đi học.

Nhưng ngay phía sau câu nói: "Con muốn đi học" này, con sẵn sàng phỉ nhổ vào mặt bất kì kẻ nào gọi con là ham học. Bởi con không là một thằng ham học. Con chỉ học, để có thể làm tốt hơn, nhanh chóng hơn những gì con đang muốn làm. Bởi với những năm tháng kinh nghiệm của ba, ba có thể đương đầu với xã hội, con thì từ nhỏ được ba cưng chiều, chưa hề bước ra đường đời, thì ngoài con đường tiếp thu kiến thức ra, con chẳng có cơ may nào để thành công. Còn học hỏi kinh nghiệm ngoài đời ư? Giá nó đắt lắm, có khi học phí phải trả bằng chính gia sản của mình, vợ con của mình. Kẻ thù sẽ lấy sạch tất cả, kể cả tài sản, kể cả những người thân yêu nhất của con, nếu như con không có kiến thức.

Mấy hôm nay, vô tình trong lúc nói chuyện với một đứa bé hàng xóm, nó hỏi con: "Sao anh Sang không đi làm?". Con bất giác trả lời: "Thì anh đâu có ở không!?", nó lại nói: "Em thấy đi làm phải giống mấy ông công nhân may chứ, sáng tới chiều mới về mà, còn em thấy anh Sang toàn ở nhà..." Đó, ba thấy chưa, xã hội đã nhồi sọ cho lũ trẻ, là làm việc thì phải như thế, thầy cô đã nhồi sọ lũ trẻ, đi làm là phải giống mấy anh công nhân may. Bất kì đứa bạn, bất kì đứa học sinh nào con gặp, cũng rặt một câu là mai này học giỏi sẽ tìm một nghề lương cao, cũng rặt một lối tư duy là học giỏi sẽ làm chức cao, và thế là tọng vào đầu những thứ vô bổ như "tiếng Việt thực hành", "Kinh tế chính trị *** *****", "Điều lệ *****" v...v... Mai này, khi công ty sắp phá sản, lôi mấy quyển đó ra mà tụng....

Nhiều người sẽ nói con là mơ hão huyền, nhưng xin thưa, từ những ngày còn cơm rau cơm cháo kìa, con đã không bao giờ nghĩ tới cảnh con sẽ phải đi làm thuê, dù rằng con đã từng đi làm rất nhiều, rất nhiều... Con luôn giấu ba, kể cả việc con bị xù lương, bị cúp cơm, bị phạt, bị kiểm điểm, bị vân vân và vân vân... Bởi đối với con, điều đó không đáng để nói cho ba hay.

Hiện nay, nhà mình cũng không thuộc dạng khó khăn, nhưng gặp lúc xây lại nhà, rồi mùa mưa tới sớm mà đi thì trễ, hàng hóa không bán ra được, trên thương trường thì hằng chục hằng trăm người nhảy vào cạnh tranh, nên có lẽ ba không có nhiều thời gian suy nghĩ cho con, nhưng con không buồn, con sẽ tự lo, con sẽ tự học hết những gì con thấy, thay vì phải bỏ ra hàng đống tiền như ngày xưa, xót lắm...

Cho nên nếu mai này, ba có trách, đừng trách con vô tình mà không quan tâm ba. Không phải con không thèm nói, mà là con không thể nói. Những gì con không chắc chắn, con không dám nói. Vì con đã hứa nhiều rồi, và cũng thất hứa nhiều rồi, ba cũng đã buồn con nhiều rồi. Con muốn có kết quả, rồi con mới nói. Ba đã gắng gượng, ba đã không bỏ con từ những ngày con quậy phá nhà cửa, con tin là, ba sẽ hiểu con, con không muốn bỏ ba đâu.

Con chỉ muốn đi học thôi...

No comments:

Post a Comment

Người viết chịu trách nhiệm về những gì người đó đăng tải tại đây, vì thế Ngôi nhà nhỏ không duy trì sự kiểm duyệt comments.

Trong một số trường hợp nhất định, việc loại bỏ những comments không thích hợp nhằm duy trì một môi trường lành mạnh và thân thiện, là cần thiết tại Ngôi nhà nhỏ.