Navbar


New: Biggest Hiphop News in Vietnamese - DUNKARE MAGAZINE [ Click here to visit ]

Sunday, August 3, 2008

Lan man và linh tinh

Mấy hôm nay, mình cực kỳ khủng hoảng.

Tối qua, bé Quyên bay. Có lẽ chiều mai sẽ nhận được fone. Mất 10 tiếng, ít nhất cũng 6h sáng mai mới có thể fone được. Không biết bé có gắn sim điện thoại vào chưa, hay dùng điện thoại thẻ mà gọi cho mình. Gọi cho số 0122 á, đừng gọi số 590...

Thằng Tee lại bảo mình nên đi theo hướng mình chọn, có sai lầm không? Xưa nay mình luôn là người tính toán chi li. Đến nỗi, có lúc nó còn trách mình đa nghi như Tào Tháo. Nhưng thực sự, lần này mình không có được sự quyết đoán, mình không biết nên thực sự làm thế nào. Thế nào là quá trễ và thế nào là bình thường? Và như thế nào là quá sớm? Mình không biết. Chỉ thấy mình đã từng chờ đợi và từng thất vọng. Mình không muốn chờ.

Ngôi nhà nhỏ đã có quá nhiều người vào, một ngày ít nhất cũng vài trăm lượt khách ghé thăm, mình không thể viết bậy bạ, không thể giống như lũ teen mà viết tràn lan ra được. Nhưng hôm nọ, ghé vào blog nguoitapviet.info và thấy câu châm ngôn: "Thà viết đúng với những gì là bạn mà không có người đọc, còn hơn là viết cho mọi người mà không có phong cách riêng", mình thấy xấu hổ quá. Lâu nay mình toàn viết cho mọi người, mà chả viết cho mình. Có sai không ?

Toàn những câu hỏi lửng lơ. Design cái banner cho HVA, mọi người không hiểu dụng ý của mình, nên thua, chỉ nhận giải khuyến khích. Cũng mừng. Lần đầu tiên ra tranh giải, được hạng nhì cũng mãn nguyện. Nhưng tức. Không ai hiểu ý mình cả. Khoảng màu trắng là cả một không gian, có thể làm mọi thứ từ khoảng không đó, nhưng họ không nghĩ đến, để rồi đến lúc cần dùng, lại phải thiết kế thêm một banner khác, rồi phải tìm chỗ nhét cái banner nó đó vào một chỗ nào đó, muôn vàn khó khăn... Mà thôi, quyền tự do của họ mà...

Chiều đi sửa máy ở KCN Sóng thần, mình cản thằng Tee không cho nó giết con rít. Nó nói: "Mai mốt nó sẽ cắn chết con mày", Nếu sự thực là thế, thì nghiệp mà nó tạo nên, nó phải chịu, đâu phải lỗi của con rít? Mình cứ nghĩ ngợi hoài... Thôi bỏ qua.

Không biết bé Quyên sẽ sống thế nào nữa, cố lên em nhé. Không có anh ở bên cạnh, nhưng hãy ráng nhớ lời anh, cái gì đúng, mình làm. Cái gì chưa hiểu, cứ từ tốn mà suy nghĩ, đừng làm gì mà gấp gáp cả. Nhớ nhe em.

Mệt quá, đi ngủ thôi, cầu chúc an lành cho em, cho vikey, cho blue, cho mọi người, cho cả Đầu Cọ và Tee.

- Sang.

No comments:

Post a Comment

Người viết chịu trách nhiệm về những gì người đó đăng tải tại đây, vì thế Ngôi nhà nhỏ không duy trì sự kiểm duyệt comments.

Trong một số trường hợp nhất định, việc loại bỏ những comments không thích hợp nhằm duy trì một môi trường lành mạnh và thân thiện, là cần thiết tại Ngôi nhà nhỏ.