Navbar


New: Biggest Hiphop News in Vietnamese - DUNKARE MAGAZINE [ Click here to visit ]

Monday, April 14, 2008

Tôi là Kiến bị bỏ dở, hôm nay lại bắt tay viết cái này, thôi kệ, cứ viết đi để nhớ, kẻo lại quên rồi tiếc...
Câu chuyện bên dưới tôi không dự định được sẽ viết bao lâu, viết theo thể loại nào, và viết như thế nào, chỉ biết tôi nghĩ, và gõ thật nhanh như thể sợ mình vấp ngã thì lại quên, lại rơi rớt mất. Câu chuyện về thằng Lân và Huy...
---o0o---
Truyện:
Lân và Huy
Tập Một

- Cướp! Cướp! Bớ người ta cướp ....
Tiếng bà ta eo éo vang lên ở góc ngã tư, và cũng chính ở cái góc ngã tư luôn đông đúc và lùm xùm đó, những lời xầm xì vang lên:
- Đó, lại cướp...
- Ừ, tui biết mà, như cơm bữa...
- Sao hông ai dí theo nó hết vậy?
- Có, có một thằng dí theo...
- Ờ, phải vậy chứ, xã hội cũng phải còn người tốt chứ...
- Mà thôi, đi vô mắc công liên lụy...
- ....

Tiếng xầm xì, bàn tán cũng còn lẳng vẳng không ngớt, phía xa xa kia là dáng đi tất tả của một bà sồn sồn, đứng tuổi, chắc là bị giật túi xách hay gì đó, vì nhìn cách ăn bận có vẻ là người có của. Còn phía trước bà ta, là một thằng nhóc còm nhom, đen đúa đang cố thật lực đuổi theo tên cướp.

Thằng ăn cướp cũng không vừa, nó vừa chạy, vừa xô ngã mấy cái cây dựng bên đường của người ta làm đường, làm thằng nhóc còm phải tránh né rất là cực, nhưng thằng còm vẫn dứt khoát không buông tha, khoảng cách giữa hai đứa càng ngày càng ngắn lại, và bằng một cú phóng hết sức bình sinh, thằng còm đạp tên cướp ngã chúi, cái túi xách rơi ra... Tên cướp giờ đang cố sống cố chết mà chạy, chẳng màng tới cái túi, cứ vậy mà cắm đầu chạy tiếp. Thằng còm lượm túi xách trong tiếng reo mừng của bà con hai bên đường, bóng tên cướp khuất sau ngã tư phía trước, nơi đó dẫn tới bãi rác Quốc Nội...

Người phụ nữ đứng tuổi cũng lạch bạch chạy tới, nhận túi xách từ tay thằng còm mà hai con mắt cứ hấp háy, không biết phải nói thế nào, nên cứ ấp a ấp úng, có lẽ phần vì sợ, phần vì mừng, lại mệt vì chạy quãng đường xa, nên cứ nói đi nói lại một câu "Mất chắc tui chết, mất túi xách này chắc tui chết... Chắc tui chết...." Ông già bán cơm bên đường nói vọng ra: "Ở đó mà chết với chóc, còn không cám ơn thằng nhỏ đi"

Bà ta dường như sực nhớ ra, vội quay qua nắm lấy hai cái vai đen đúa và còm nhom của nó, lắc mạnh:
- Cám ơn con nghe, không có con chắc cô không biết làm sao, con... con là con ai? Tên gì?
- Dạ, thôi không có gì cô à...
- Đâu được, thôi vô trong này mát, cô hỏi chút... Sao? Con tên gì?
- Dạ, con là Lân.
- Lân à? Tên nghe lạ vậy, mà thôi, coi như cô trả ơn con vậy, đây là chút tiền...
- Dạ không cô à, con không dám nhận đâu.
- Không sao mà, đây là tấm lòng của cô, con cứ nhận đi.
- Dạ, con cám ơn cô, nhưng con không nghĩ là làm vậy để nhận tiền của cô, vả lại...
- Vả lại sao? Bà ta từ thái độ vồn vã, dần chuyển qua ngạc nhiên, vì thằng nhỏ nhất quyết không lấy tiền, mà thái độ lại rất là lạ...
- Vả lại, má con mà biết, má la con chết.
À, thì ra thằng nhỏ này sợ má nó là, đúng là nhà khéo dạy con, nghèo cho sạch, rách cho thơm đây mà. Bà ta chợt nảy ra một ý...
- Vậy thì vầy đi, con dắt cô qua nhà, cô nói với má con một tiếng cám ơn, sẵn cô đưa con về luôn, heng?
- Dà, nhưng ...
- Không nhưng nhị gì hết, để cô bắt xe.
...

Bóng mặt trời khuất dần, phía bãi rác Quốc Nội, thằng Huy ngồi thở dốc.
- Mẹ nó, thằng khốn đó sao hôm nay chạy nhanh như ch* ... Hộc... Hộc...
- Ha ha, lại có mối nữa à? Tiếng the thé từ trong căn chòi cạnh bãi rác vang lên.
- Câm m* mày lại đi! Huy nổi sùng nạt lớn.
Trong nhà, một người trung niên, cỡ tuổi cha thằng Huy bước ra. Dù lớn tuổi, tóc đã bạc lấm tấm, nhưng ông ta vẫn thích giao du, nhậu nhẹt và "làm ăn" với lũ choai choai như Huy, lại sống khá phóng túng, nên lũ chúng nó cũng không còn giữ lễ nghĩa gì với ông ta hết...

Ngồi xuống bên cạnh Huy, ông già lại cười hề hề.
- Sao? Hết mệt chưa? Kể tao nghe coi.
Thằng Huy lườm mắt, rồi lại liếc qua chỗ khác. Nhìn ra đầu ngõ, nó đang chờ...

Bóng tối xuống dần, hai người cứ ngồi vậy tới khi đèn đường hắt xuống thứ ánh sáng vàng vọt, chảy dài từ mớ tóc rối nùi, xuống cái lưng nhễ nhại mồ hôi của nó. Còn ông già kia thì chốc chốc lại cười hềnh hệch...

Côn trùng, ếch nhái bắt đầu rên rỉ.
....
(Còn tiếp)

No comments:

Post a Comment

Người viết chịu trách nhiệm về những gì người đó đăng tải tại đây, vì thế Ngôi nhà nhỏ không duy trì sự kiểm duyệt comments.

Trong một số trường hợp nhất định, việc loại bỏ những comments không thích hợp nhằm duy trì một môi trường lành mạnh và thân thiện, là cần thiết tại Ngôi nhà nhỏ.