Navbar


New: Biggest Hiphop News in Vietnamese - DUNKARE MAGAZINE [ Click here to visit ]

Saturday, August 25, 2007

hôm nay, tôi đi ngân hàng

vâng! hôm nay, tôi đi ngân hàng.

Xin nói rõ luôn là ngân hàng công thương Việt Nam, chi nhánh đặt tại đường CMT8, chỗ qua gần nhà sách Tân Bình ấy. Chính là nó đó.

Cũng không có gì đáng nói ngoài 2 dòng trên, nhưng thật 'may mắn' là lần này tôi gặp một nhân viên rất 'ấn tượng' (cách dùng từ của tôi), và còn mang theo cả sổ để ghi chép tỉ mỉ nữa.

Đầu tiên, tôi xin một số thứ tự để chờ, việc này không tốn nhiều thời gian.
Kế tiếp, tôi được soi mói bằng chục con mắt của các sẹc-cu-ri-ti, lí do là tôi vừa nghe điện thoại vừa lật sổ ghi ghi chép chép (tình thật là tôi hơi đãng trí, nên lúc nào cũng phải ghi vào sổ), cũng không có gì đáng bận tâm, tôi tiếp tục ... chờ.

Sau đó thì giọng một cô nàng lảnh lót vang lên: "Mời khách hàng số 2126 đến quầy số 5" (là tôi đó)
Tôi trình bày nguyện vọng là nộp lãi cho tài khoản vay, thế là chị nhân viên nói như thể tôi sẽ giành mất cái quyền nói mong manh của chị ấy: "Em điền giấy gửi tiền đi, điền đi, sao không điền???"
Tôi đành phải nói to lên: "Vâng, chị cho em xin cái giấy để em điền, không có giấy sao mà điền..."
Phạch! Tôi cầm, và bắt đầu ghi. Tôi đâu biết đây mới bắt đầu là con đường khổ ải mà tôi sắp đi đâu... Tôi hãy còn vui vẻ...

Sau khi cho chị nhân viên biết số tài khoản, thì rất nhanh, chị tra tra cứu cứu máy tính, 4 phút sau mới có thể cho tôi biết con số tiền lãi (tôi không biết tại sao nó lại đến 4 phút, mà không là 10 phút, lỡ lâu thì lâu cho trót....), chị đọc: "Chín, bảy, một, hai!"
Tôi hiểu ngay là "Chín triệu bảy trăm mười hai nghìn", thế là tôi cứ thế điền vào giấy nộp tiền.
Đơn giản thế mà lắm người cứ bảo là các chị ngân hàng khó tính, tôi chả tin.

Sau là đến giấy kê tiền, nhiều thế nhỉ? Nhưng không sao, chỉ có hai thôi mà.
Sau chị đưa một tờ giấy trắng và bảo tôi kí đi, đây là phiếu thu dịch vụ!
Những 3 giấy!
Nhưng không sao, nhanh thôi, tôi tự nhủ như thế...

Bất chợt có một anh nhân viên, tôi đoán là những người giải quyết các vấn đề vay, đáo hạn gì gì đó của ngân hàng, tới và chìa một chồng giấy dầy cộp: "Chị xem rồi xuất giúp em với!" rồi bỏ đi chỗ khác.
Thế là tôi đợi.
Dù rằng đây là đang là lượt làm việc dành cho tôi.
Tôi có phiếu số 2126.
Tôi là khách hàng đến nộp tiền giúp tăng doanh thu cho ngân hàng.
Nhưng tôi vẫn phải đợi.

Tôi tự nghĩ mình phải mang phong thái của một người kinh doanh, lịch lãm, lịch sự nơi công cộng.
Tôi tiếp tục đợi.
Ngó qua bên trái, tôi thấy một cái tivi đang chiếu một ca khúc của John Lennon gì gì đó, tôi không rõ. Tôi xem xong một bài hát.
Hai bài.
Ba bài...
Tôi sốt ruột nhìn chị nhân viên, mà ban nãy còn đang phục vụ cho tôi, và ôi!!!, nhìn chị thật hạnh phúc.
Nụ cười trên môi chị mới rạng rỡ làm sao, chi quay qua, quay lại, cố trả lời cho kì hết các câu hỏi mà các chị khác đang vây quanh.
Tôi định gọi chị để tôi có thể về nhanh hơn (tôi đang rất bận, dù cố tỏ ra lịch sự), trong lòng có cảm thấy hơi áy náy về niềm hạnh phúc có thể bị phá bĩnh giữa chừng của chị...
Nhưng, tôi không biết tên của chị!
Tìm bảng tên, không có nốt.
Tôi đành gọi: "Chị gì ấy ơi..."
Vâng, chỉ có cô lao công cùng bốn chục con mắt của khách-hàng-khác giống tôi là chú ý đến lời gọi lúc nãy.
Hết!
Chị vẫn cười, vẫn nói. Tôi đành xem tiếp. Tivi giờ chiếu chương trình thời sự...

Sau đó chị cũng lại bàn làm việc, và nói, vâng, nói như thể chị không còn cơ hội nào để nói lần nữa: "Em viết sai rồi nè, Chín triệu bảy trăm lẻ hai, sao lại ghi số 9.712.000, sửa lại đi, sửa lại đi, đã đọc như thế còn ghi sai nữa..."
Tôi không tin vào tai mình, tôi nghe nhầm ư? Có lẽ vậy, vì tôi quên bật ghi âm, tôi không có bằng chứng.
Tôi đành ghi lại từ đầu.
Lần này tôi tự nhắc mình phải cẩn thận.
Sau khi ghi xong, tôi đưa chị tờ giấy, lúc này thì anh nhân viên gì gì lúc nãy quay lại.
Và tôi tiếp tục đợi...

Sau đó tôi còn phải viết lại tờ giấy kê tiền chỉ vì tô đậm số 8 (chị nhân viên cho rằng nhìn không rõ, và quy định là không được sửa chữa, tô đậm...), một lần viết lại tờ phiếu thu dịch vụ vì ghi sai địa chỉ... (không được ghi "P.Tân Quý", phải ghi rõ là "Phường Tân Quý")
...

Chỉ riêng việc nộp tiền vào tài khoản, mà tôi phải viết đi viết lại 6 tờ giấy.
Vâng. Chính xác là tại quầy số 5, lúc 14h40, lượt khách thứ 2126 ngày 24 tháng 8 năm 2007, tại ngân hàng công thương việt nam chi nhánh CMT8, tôi phải làm việc với một nhân viên không có tên!

Trích cuộc nói chuyện sau cùng:

Thằng tôi: "Chị vui lòng cho em biết tên của chị được không ạ?"
Chị: "Chi vậy em?"
Thằng tôi: "Tại em không nhìn thấy bảng tên của chị!"
Chị: "Có việc gì không em?"
Thằng tôi: "Đơn giản, em ấn tượng cách làm việc của chị!"
Chị: "Ấn tượng sao em?"
Thằng tôi: "Em gọi chị bằng tên gì nhỉ?"
Chị: "Chi vậy em?"
Thằng tôi: "Em không thể biết tên của chị sao?"
Chị: "Có việc gì không em?"
....

Tôi xin kể, và xin miễn bình luận gì thêm :D

No comments:

Post a Comment

Người viết chịu trách nhiệm về những gì người đó đăng tải tại đây, vì thế Ngôi nhà nhỏ không duy trì sự kiểm duyệt comments.

Trong một số trường hợp nhất định, việc loại bỏ những comments không thích hợp nhằm duy trì một môi trường lành mạnh và thân thiện, là cần thiết tại Ngôi nhà nhỏ.