Navbar


New: Biggest Hiphop News in Vietnamese - DUNKARE MAGAZINE [ Click here to visit ]

Thursday, August 30, 2007

Tôi là Kiến

Sang viết "Tôi là Kiến" từ lúc nghe ý tưởng của Vikey, anh ta bảo đang có hứng, sẵn thêm mấy đứa bạn muốn viết truyện tranh, về một thế giới loài kiến. Thấy hay hay, vì mình cũng đang thích mảng này, mà đang thiếu lửa, hihi :P , thế là suy nghĩ, lang thang trên Google, rồi wikipedia, tìm hiểu về kiến. Thấy nó nhỏ vậy mà lắm điều gây kinh ngạc, như biết chăn "bò", biết trồng "lúa", trồng "nấm", v...v... Mà tài liệu về nó cũng khó tìm thật, ít ỏi, chỉ có tiếng anh là nhiều, mà tiếng anh thì coi muốn nổ đom đóm, ngu bẩm sinh mà :(

Ý tưởng viết về một xã hội kiến chan hòa tình yêu, một xã hội kiến công bằng, siêng năng lao động, có kỷ luật đã trở nên cũ kĩ. Thử suy nghĩ về một xã hội kiến mang tính "người" hơn, ích kỉ, lợi lộc, toan tính, giết chóc lẫn nhau, và cả mưu đồ thống trị thế giới nữa! Tại sao không? Hãy bước vào thế giới kiến...

Sang sẽ cố viết tập 2 trong thời gian nhanh nhất, nhớ đón xem tại ngôi nhà nhỏ nhé! >:D< ------------------------------------------------------------
Tôi là kiến
[Tập 1 ] - Tổ kiến

...
Tôi cựa mình.
Thằng nhóc kế bên dường như cũng khó chịu nên cũng uốn éo qua lại.Thật ồn ào! Bên ngoài lúc nào cũng ồn ào, kể từ khi tôi thức dậy, lúc nào cũng như thế... Tiếng la hét, hối thúc, tiếng bước chân, tiếng cười, có cả tiếng khóc thút thít của ai đó nữa, tôi không rõ, mà cũng không màng quan tâm, đầu óc rỗng không, dường như tôi với khoảng không mà tôi đang lấp đầy cũng chỉ là một.
Tôi nằm im, nhìn qua lớp màng trắng đục, mù mờ vì thiếu ánh sáng. Tôi thử giơ tay cào cào lớp màng, nhưng yếu quá, cái cẳng tay trắng muốt, gần như là trong suốt của tôi chả làm gì được lúc này, thật chán. Đành nằm im, thả cho trí tưởng tượng đi lung tung...
Và tôi cứ nằm đó, tưởng tượng đủ thứ chuyện linh tinh mà tôi có thể nghĩ tới. Một cái bóng đen mập mạp bước ngang qua. Tôi không thể nhìn rõ, vì lớp màng quanh tôi quá dày, mà cũng không cần thiết phải nhìn. Những ngày đầu tôi còn ngạc nhiên và tìm hiểu, nhưng càng về sau, cái bóng ấy quen thuộc đến nỗi tôi có thể phân biệt được 'nó' đang no hay đang đói. Và cũng như mọi ngày, 'nó' khẽ nhấn nhấn vào lớp màng, mà tôi không thích thế chút nào, chừng nào chạm được vào tay tôi, hoặc đầu tôi, thì 'nó' mới dừng lại, thoáng suy nghĩ, tôi đoán vậy, rồi tiếp tục đến thằng nhóc kế bên tôi làm nó ẹo qua ẹo lại, cười như điên. Riêng hôm nay, 'nó' dừng lại khá lâu trước tôi, bỗng có một giọng nói ồm ồm: "Gì thế bà 76?". Tiếng hắn nghe như sắp bị siết cổ chết đến nơi, tôi đoán là hắn to con, hoặc ít ra, cũng có chức tước cao lắm. Tiếng cái bóng mập thở dài: "Cái trứng này chắc thối rồi, tôi chả thấy nó cựa quậy".
"Vậy thì hủy nó đi!". Cái giọng ồm ồm nói mà không dành ra một giây suy nghĩ nào.
Trời ơi! Vậy là tôi sắp chết ư? Chỉ vì tôi ít cựa mình, chỉ vì tôi không cười ngằn ngặt như một đứa điên, chỉ vì tôi hay mơ tưởng, mà họ xem tôi như một xác chết trong tổ ư? Tôi sẽ bị giết khi tôi còn chưa ra khỏi kén, chưa được là một con kiến thực thụ hay sao?
Hàng mớ câu hỏi vang lên, đầu óc tôi hỗn độn....
"Tôi còn sống! Tôi còn sống!"
Tôi cố hét lên, nhưng... Thật kinh khủng, tôi chưa biết nói!
....

(còn tiếp)

No comments:

Post a Comment

Người viết chịu trách nhiệm về những gì người đó đăng tải tại đây, vì thế Ngôi nhà nhỏ không duy trì sự kiểm duyệt comments.

Trong một số trường hợp nhất định, việc loại bỏ những comments không thích hợp nhằm duy trì một môi trường lành mạnh và thân thiện, là cần thiết tại Ngôi nhà nhỏ.