Navbar


New: Biggest Hiphop News in Vietnamese - DUNKARE MAGAZINE [ Click here to visit ]

Friday, September 28, 2007

Ông bán dế


Trong dòng người hối hả
Giữa trưa hè
Oi bức
Tiếng dế nhỏ nhoi
Như dòng nước mát chảy len lỏi qua các khe đá khô cằn
...

[ nhấn vào đây để xem tiếp ]


Ngày đó, nhà tôi nghèo. Những ngày đi học tiểu học chỉ được mỗi hai trăm đồng bạc. Một cái bánh bò giá một trăm đồng, một bịch trà đá giá năm chục đồng. Tôi chỉ còn dư năm chục đồng. Nhưng tiền năm chục đồng không có, nên bà căntin không thối được, thế là dành ở đó, ngày mai mua thêm được cái bánh nữa.

Chính vì không có tiền, tôi không tài nào mua được dế để chơi. Trước giờ vào lớp, tôi cứ chen chen vào đám đông trước cái tủ bốn ngăn xinh xinh của ông bán dế, chỉ để được nhìn, ngắm, và nghe tiếng dế đầy ma lực đó...

Đêm về, tôi nằm mơ thấy cơ man nào là dế...

Tôi bắt đầu vòi vĩnh, nhưng nhà đào đâu ra, trong khi từng chén cơm phải chan nước mắt tủi nhục mà ăn. Tôi phải suy nghĩ cách khác.

Đi theo đám bạn đào dế. Nhưng giữa thị thành, tìm đâu ra? Dù thế, cả đám cũng hừng hực lửa trong lòng, một niềm tin vững chãi là dế nó ở ... dưới đất! Cả đám cong lưng giữa trưa nắng, và thế là, một trận sốt liệt giường là điều tất nhiên... Mẹ tôi lo cuống lên... Đêm đó, tôi không còn mơ thấy dế...

Chiều nay khi đi ngang qua cổng trường, tôi chợt chú ý tới một góc nhỏ ven đường: Ông bán dế. Gần hai mươi năm, tôi vẫn mang niềm khao khát đó. Nhưng tuổi thơ qua đi, tôi cần dế để làm gì? Giờ đây, với tiền triệu trong tay, tôi đủ sức mua cả tủ dế của ông ta. Nhưng tôi vẫn đứng nhìn, hệt như ngày xưa, khi tôi còn là một đứa trẻ nghèo. Chỉ khác là ngày xưa con nít chen lấn để được xem, còn ngày nay, trẻ con chỉ toàn tụ tập vào máy điện tử, vi tính, ông bán dế ngồi hẩm hiu...


Xưa, dế chiếm hết tâm trí tôi bằng những trận đấu long trời lở đất, cả bọn quây quần lại, bứt tóc, rồi cột dế vào quay vòng vòng cho nó chóng mặt(!?), thả vào lon nhỏ, thế là hai chú dế lao vào, cả bọn hò hét thôi thì rền vang...

Nay, dế xuất hiện chốn thị thành như một món ăn lạ, khoái khẩu. Dế không còn lung linh huyền ảo như chú Dế Mèn của bác Tô Hoài, mà trở nên hiện thực hơn, bên cạnh dĩa rau và nước chấm...

Nuối tiếc một ngày xưa...

No comments:

Post a Comment

Người viết chịu trách nhiệm về những gì người đó đăng tải tại đây, vì thế Ngôi nhà nhỏ không duy trì sự kiểm duyệt comments.

Trong một số trường hợp nhất định, việc loại bỏ những comments không thích hợp nhằm duy trì một môi trường lành mạnh và thân thiện, là cần thiết tại Ngôi nhà nhỏ.