Navbar


New: Biggest Hiphop News in Vietnamese - DUNKARE MAGAZINE [ Click here to visit ]

Sunday, September 2, 2007

Tôi mới phát hiện ra, tôi Ganh tỵ quá...

Cũng như mọi lần, mình lại ngắm em qua hai ngàn cây số.
Và cũng như mọi ngày, hai đứa vui, vui, vui, vui.
Nhưng riêng trong bụng mình, cái cảm giác kì cục cứ hiển hiện đâu đó.
Mình đổ lỗi cho stress, cho mệt nhọc.
Nhưng hôm nay, mình đã biết đó là gì.

Mình biết. Câu chuyện mình đang nói, không có gì đáng cười.
Nhưng qua nét mặt, mình thấy em cười thật tươi.
Vâng, hẳn nhiên là có một việc gì rất vui.
Vâng, em cười thật đẹp.
Vâng, mình không bao giờ muốn nhìn em buồn lo, hay u sầu.
Mình muốn nhìn em cười, muốn nhìn em vui.
Mãi mãi.

Nhưng...
Cuộc sống tất bật, cộng thêm khắc nghiệt của người đời, làm mình chai sạn đi.
Thằng Sang hoa lá cành ngày xưa không còn nữa, thay vào đó là một thằng Sang lầm lì, già cỗi.
Đôi lúc muốn lắm, một lời đùa vui, một nét cười, để xua tan đi cái nghiêm lạnh vẫn bám theo mình hàng ngày, hàng tháng, hàng năm...
Đôi lúc muốn lắm, một cử chỉ nhẹ nhàng, một cái nhìn êm đềm dành cho em, để mai này đừng nuối tiếc, sao mình lại không trân trọng những gì đang có...

Nhưng...
Dẫu biết niềm vui đó không là của riêng ai;
Dẫu biết nụ cười đó là không thể trói buộc;
Dẫu biết mình đang là ai, đang làm gì;
Vẫn không khỏi tiếc...

Sao không là mình gầy dựng niềm vui cho em, dẫu nó nhỏ nhoi?
Sao không là mình vẽ nên nụ cười đó, dẫu nó ngắn ngủi?
Sao không là mình làm được điều đó?
Sao không là mình vững vàng, từng trải?
Sao lại trẻ con ganh tỵ thế này?

Tại sao?

No comments:

Post a Comment

Người viết chịu trách nhiệm về những gì người đó đăng tải tại đây, vì thế Ngôi nhà nhỏ không duy trì sự kiểm duyệt comments.

Trong một số trường hợp nhất định, việc loại bỏ những comments không thích hợp nhằm duy trì một môi trường lành mạnh và thân thiện, là cần thiết tại Ngôi nhà nhỏ.