Hôm nay vừa đi học về thì ba kêu mình tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo đi với ba, Ông Ba vừa mới mất. Nghe xong, dường như có ai cắt mất cái khoang bụng mình ra một mẩu vậy. Nó không đau xót đến độ òa khóc, chỉ thấy trống trải, và tiếc tiếc, vì mình với ông Ba không có nhiều kỉ niệm, cũng không thân thiết cho lắm, nhưng đó là một người ông đặc biệt mà mình từng biết, mà lại là người thân của mình...
Bà nội mình thứ năm, bà Ba là chị của Nội, và trong những năm tháng chiến tranh khốc liệt, ông Ba đã cùng bà đi chung con đường, từ lí tưởng cho đến cuộc sống bên cạnh nhau. Giặc bắt được cả hai người, và cũng như bao người chiến sĩ khác, họ cũng bị cầm tù, bị tra tấn, bức cung... Tất cả không thể thay đổi được ý chí của họ, chỉ làm cho họ thêm yêu cuộc sống, yêu hòa bình và càng căm ghét chúng thêm... Ngày đất nước hòa bình, hai người những tưởng sẽ có cuộc sống bình yên bên con cháu, nhưng... Ngoài đứa con đầu lòng chết trong chiến tranh khi còn chưa biết thế nào là cuộc sống khắc nghiệt, thì họ không còn người con nào khác. Hậu quả của những trận đòn tàn ác trong nhà giam đã khiến họ vĩnh viễn không còn cơ hội nhìn thấy những tặng vật của Tạo hóa nữa, họ vô sinh! Và đằng đẵng trong những năm dài như thế, Ông và Bà vẫn sớm tối có nhau, tuyệt nhiên, suốt ngần ấy năm trời, chưa hề có ai nghe ông bà to tiếng với nhau...
Ông mất, các cô chú trong họ hàng không ai dám cho bà biết, vì sợ bà xúc động quá không nên. Nhưng biết làm sao được, ông nằm viện, bà vẫn theo dõi tin ông hằng giờ, hết hỏi người này, bà hỏi người giúp việc, hết hỏi người hàng xóm, bà hỏi chú xe ôm vẫn thường chở ông đi... Ông nằm viện thì ông phải về, bà nói vậy...
Dẫu biết có sinh có tử, dẫu biết cuộc sống khắc nghiệt là thế, nhưng sao vẫn thấy tức tức, bất công quá. Mẹ nói: "Thời này khó tìm ra vợ chồng già nào mà hạnh phúc đến thế..." Thời này đúng là khó tìm thật, nhưng không phải là không có. Cầu chúc cho ông ra đi bình an. Cầu chúc cho bà sớm nguôi ngoai. Cầu chúc mọi sự an lành.
Đã lâu lắm rồi, mình chưa tự tay làm cơm lần nào cả, toàn mua, ăn vặt, ăn đồ hộp, ăn chận ăn quịt v..v... miễn là no bụng thì thôi. Nhưng hôm nay nổi hứng muốn vào bếp, loay hoay một hồi với cái chảo, cái trứng, và cuối cùng thưa bà con, món trứng gà opla KHÉT đã ra đời (AnhS chỉ biết nấu mỗi món này ^^!), xắt thêm vài miếng dưa leo, nhìn cũng bắt mắt lắm chứ. Chỉ đến khi ăn mới thấy kinh khủng ...
Ngày thường mẹ nấu thì chê ỏng chê eo, mặn quá, chua quá, cay quá... Nhưng đằng sau cái tô cơm tô canh đó, là mồ hôi, là tình yêu thương, là tất cả những gì chúng ta cần: Bữa cơm gia đình. Không cần tìm đâu xa, ngay tại gia đình mình, cũng đang dần dần thiếu vắng những bữa cơm thân mật mà tại đó, chúng ta mới có dịp trò chuyện, hỏi han, hay đơn giản, nhìn lại một gia đình...
Tự làm mới thấy quý, tự làm mới thấy thèm một gia đình... Bất chợt nhớ em quá, thèm được nhìn em lui cui trong bếp với mồ hôi lấm tấm trên trán, còn phía trước nhà, tiếng ai đang bi bô... Cả một niềm hạnh phúc quanh mâm cơm gia đình, chúng ta đang dần quên sao ???
Hồn anh như hoa cỏ may Một chiều gió cả bám đầy áo em. --- Nguyễn Bính (Bài thơ: Hoa cỏ may)
Lâu lắm rồi mới có thể đọc lại thơ, nhất là thơ Nguyễn Bính. Khác với thơ của Hàn Mạc Tử, thơ Nguyễn Bính dễ đi vào vào hồn, dễ thấm, dễ mộng mị hơn. Trong khi thơ Tử điên cuồng với một thế giới tràn ngập trăng là trăng, thì thơ Bính lại ngan ngát hoa, cỏ, với bờ đê gió lộng. Và bằng những ngôn từ dễ hình dung nhất, Bính viết nên tình yêu. Tình yêu trong thơ Nguyễn Bính không dữ dội lắm đâu, không nhiều hoàn cảnh éo le nhưng luôn buồn, cái buồn khi ta phải đối mặt một định mệnh mà chính ta cũng phải gật đầu mà cười rằng: "Ừ, thì nó phải vậy..."
... Trời mưa ướt áo làm gì ? Năm mười bảy tuổi chị đi lấy chồng. Người ta pháo đỏ rượu hồng, ... --- Nguyễn Bính (Trích: Lỡ bước sang ngang)
Cuộc sống có đôi khi đem ta sang bên kia bờ sông hạnh phúc, ta ngoái lại nhìn, nhưng ta vẫn ngược dòng, tìm lên bạt ngàn núi, bạt ngàn mênh mông kia chứ không ở lại bên bờ sông dịu dàng như mẹ. Con người là thế, luôn đi tới, luôn tất tả cho vòng xoáy không hồi kết, để rồi một ngày ngồi mơ màng, thèm dòng nước mát, thèm gió hiu hiu thổi mơn man bên gò má, thì ta đã quá xa dòng sông ngày trước rồi. Thơ Nguyễn Bính đem lại cho ta cái cảm giác đó, cảm giác tiếc tiếc, ngùi ngùi về cái khoảng thời gian đầy thơ, đầy gió và trăng...
Từ đó về đây sống rất nghèo Bạn bè chỉ có gió trăng theo Những thằng bất nghĩa xin đừng đến Hãy để thềm ta xanh sắc rêu. --- Nguyễn Bính (Bài thơ: Từ đó về đây)
Giữa cuộc sống bộn bề, vài dòng thơ chẳng làm nó thay đổi được, nhưng với hồn ta, thơ như liều thuốc hồi sinh, chữa lành những chai sạn, xoa dịu những khiếm khuyết của tâm hồn đang ngày ngày phải đối diện với những hỉ - nộ - ái - ố, nó không phải là thứ làm ta mụ mị, nó chỉ là giúp ta thêm sáng suốt và vững bước trong cuộc sống, bằng cách cho ta thấy, ta vẫn là Người.
[T.I.:] Aye, aye Started in Atlanta, then I spread out wit' it South Carolina, Alabama, Mississippi On to North Carolina, Phildelphia, and Virginia From down in Miami where it warm in the winter On up to Minnesota where it storm in the winter Jacksonville, Tallahassee, Memphis, Tenn. holla at me Me in H-Town, Southside, Cloverland daddy I'm the man out in Dallas, better ask Khaled Kept me out in Cali with my eyes open barely Blowin' and spinnin', goin' down Bennett Drop six-fo', three-wheel then switch it Red light stop, make it drop for the bitches Got a glock fo'-fifth, blow your head off wit' it Anything you hear that I said, I meant it Came got the crown then sped off it wit' it Say you need bricks, I said I'd get it
[Akon:] If you want to, we can supply you Got enough work, to feed the whole town They won't shoot you, unless you try to Come around and try to stomp on our ground 'Cause we takin' over, one city at a time Said we takin' over, one city at a time Said we takin' over, one city at a time Said we takin' over, one city at a time
[Rick Ross:] Triple C, Black Flag We rich, yeah
[Khaled:] Listennn!
[Rick Ross:] Boss, Is what I does i get money er'day, er'day i does. That Benz, is how I ride Black flag on the left, two hoes and ride You better, move! Ay County of Dade Get shot up like Shyne, that's on my neck I'm Big like Diddy Damn it, I'm wit' it Khaled we did it, Biggie of my city Please no fitted, f**k it, I'm too pretty The rappers can get brain, stupid, I'm silly Money that come, runnin' like water Mami so hot, damn it, she gorgeous Miami on fire, you better be, cautious Might get shot on the porch of your fortress Now they see that you know I'm from Port City I run in 'cause Rick Ross is boss shit
[Akon:] 'Cause we takin' over, one city at a time Said we takin' over, one city at a time [We Taking Over lyrics on http://www.metrolyrics.com]
Said we takin' over, one city at a time Said we takin' over, one city at a time
[Fat Joe:] Cribs Mania Khaled! BX, TS nigga
[Khaled:] Listennn!
[Fat Joe:] Brrrat, when you see Crack, better duck like the mac gotta ease past, nigga what Shit, I don't give f**k, I run these streets Y'all talk that shit, I want that beef I'ma tell you like a g told me They'll come back quick if a nigga O.D Cash Rule Everything Around Me I'm YSL, Versace You could see me in that Porsche GT Comin' down Sunset, sittin' on D's Feelin' like 'Pac, All Eyez On Me Fresh bandana and I'm blowin' mad trees Nigga please, I spit crack every verse a ki Some say Khaled, some say KHALEED Twelve years down and I'm finally free, crack!
[Akon:] If you want to, we can supply you Got enough work, to feed the whole town They won't shoot you, unless you try to Come around and try to stomp on our ground 'Cause we takin' over, one city at a time Said we takin' over, one city at a time Said we takin' over, one city at a time Said we takin' over, one city at a time
[Khaled:] Listennn!
[Birdman:] Birdman daddy, I'm number one Nigga came at me wrong so we got him done F**kin' with the fam', I'ma give him some Spent that co'ner, he didn't run Sunday had a whole church singin' a song "Why'd they have to send my baby home?" F**kin' with some nigga, that paper long Been a g in the game now my son on the throne
[Lil Wayne:] I am the beast Feed me rappers or feed me beats I'm untamed, I need a leash I'm insane, I need a shrink I love brain, I need a leech Why complain on easy streets? I don't even talk, I let the Visa speak and, I like my sprite easter pink And my wrist special par but the mule is cooler I have more jewels than your jeweler Touch, and I will bust your medulla That's a bullet hole, it is not a tumor Red light red light stop your rumors I stay on track like a box of Pumas Now just r-r-rock with Junior I am the little big Kahuna, ya'dig.
Lyrics: 50 Cent - I'll Still Kill lyrics Featuring Akon
[Akon] Ohhhh, don't even look at me wrong when I come through the hood Ain't nuttin change still holla at my homies Ohh and when I hit the block I still will kill And I don't want to, nigga but I will if I got to Kill, if niggaz get to f**kin around If niggaz get to f**kin around
[50 Cent] Yeah... respect come from admiration and fear You can admire me if you could catch one in your wig You see the Testarosa, the toaster's right on my lap So if a nigga get out of line and nigga get clapped I got a arsenal, an infantry I'm built for this mentally That's why I'm the general, I do what they pretend to do Front on me now nigga I'll be the end of you Forget your enemies and think of what your friends'll do I drop a bag off, they'll let a mag off The Heckler and Koch'll tear half of your ass off I'm not for the games, I'm not for all the playing The hollow tips rain, when I unleash the pain Get the message from the lines or get the message from the 9 Paint a picture with words, you can see when I shine Put my back on the wall nigga watch me go for mine I let 21 shots off at the same time, YEAH!
[Chorus] Ohhhh, don't even look at me wrong when I come through the hood Ain't nuttin change still holla at my homies Ohh and when I hit the block I still will kill And I don't want to, nigga but I will if I got to Kill, if niggaz get to f**kin around If niggaz get to f**kin around
[50 Cent] Yeah... where I'm from death is always in the air homie Nana love me so you know she say my prayers for me I come creepin through the hood wearin teflon Hit the corners motherf**kers get left on Niggaz know, if not they better check my background Try and stick me I'll fill your back with mac rounds Ask Prim' nigga 50 don't "Back Down" I kick it funky like fiends in the crack house [ I'll Still Kill lyrics found on http://www.completealbumlyrics.com ] Cross the line boy I'ma air ya ass out Screw your face at me I wanna know what that's 'bout Nigga I know you ain't mad I done came up And if you are, f**k you cause I ain't change up The O.G.'s wanna talk but I don't know these niggaz And I ain't did no business wit 'em, I don't owe these niggaz A minute of my time, I get it cause I grind All across the globe like the world's mine, YEAH!
[Chorus] Ohhhh, don't even look at me wrong when I come through the hood Ain't nuttin change still holla at my homies Ohh and when I hit the block I still will kill And I don't want to, nigga but I will if I got to Kill, if niggaz get to f**kin around If niggaz get to f**kin around
[Akon] {*cell door slams*} Konvict Now tell me have you ever looked off in the distance And seen the mac aimin at your head mayne (head mayne) Before you know it life is flashin reminiscin And your body is drippin and full of lead mayn (lead mayne) I done been there (uh-huh) I done copped that (uh-huh) It ain't never been a question I'm bout that (uh-huh) Don't go there (uh-huh) you get clapped at (uh-huh) And if you plan to f**k around and re-route that (uh-huh) You'll never catch me ridin around on these streets Without a couple metal pieces under my feet Fully automatic weapons unloaded will unleash Stash up under the carpet like a can of sea breeze 50 don't make me ride on these niggaz (ay) Cause I will kill, dip and hide on these niggaz (ohhhh) 50 don't make me ride on these niggaz (ay) Cause I be long gone like the ripper, so
[Chorus] Ohhhh, don't even look at me wrong when I come through the hood Ain't nuttin change still holla at my homies Ohh and when I hit the block I still will kill And I don't want to, nigga but I will if I got to Kill, if niggaz get to f**kin around If niggaz get to f**kin around ./.
Chưa bao giờ cảm giác thất vọng, chán nản lại cùng cực đến thế này. Tôi phải làm sao đây? Tôi đang rất phí phạm thời gian và tiền bạc, của chính gia đình tôi, của xã hội nữa. Nhưng tôi bắt đầu từ đâu? Tôi đang đứng ở vị trí nào? Con số 0 tròn trĩnh, hay ở một chỗ mơ hồ nào đó, mà chính tôi cũng không rõ.
Mọi thứ, dường như tuột ra khỏi tay, tuột ra khỏi óc. Chẳng còn đọng lại một chút gì cả, chỉ còn một cái xác mệt mỏi và một cái đầu rỗng tuếch. Miệng thì mãi than vãn... Có người nói, để sống hạnh phúc hơn, việc đầu tiên, là tránh xa những người hay than thở. Tôi phải tránh xa chính tôi sao?
Em vẫn ngày ngày cầu chúc tôi bình an. Ba và mẹ vẫn ngày ngày cầu chúc tôi thành đạt. Tôi vẫn đọc hàng ngày những lời động viên từ khắp nơi. Nhưng, cải thiện được là bao khi viết những dòng này tôi còn lười.... Viết để làm gì?
Nghĩ lại thì thấy dù gì tôi cũng còn may, may mà tôi đã hiểu ra. Ít ra thì lúc này đây, tôi trưởng thành hơn một chút, đủ để nhận ra, sống ở đời không hẳn cứ tin là sẽ được. Tôi sẽ tin, nhưng ở một chừng mực thôi. Vì bây giờ trở đi, tôi quá mất lòng tin vào những người mà thế gian luôn ca tụng, đó là "bạn".
Từ "bạn" là một thứ gì đó tôi cảm thấy kinh tởm nhất lúc này. List Yahoo! tôi xóa sạch, chỉ giữ lại vài người tôi xem là có ích. Mọi thứ, tôi xóa hết. Mỗi lần nhìn vào ảnh, vào hình, vào bài viết này nọ, hễ liên quan tới chữ "bạn" là tôi chán ngấy... Mắc ói quá...
Xem film cũng thấy, chắc có lẽ họ chưa gặp bao giờ, cho nên họ mới đề cao nó như thế...
Mới xem thì thấy chua chát lắm, nhưng tôi hứa, tôi sẽ khác. Tôi không còn muốn mình trở nên tốt đẹp nữa, quá phí phạm. Vì sao thế? Vì nó có ích gì?
Không biết bé đi chơi có sao hong, không biết bé đi có vui không, có bị ai chọc ghẹo gì hong, không biết dì có để bé ngồi một mình buồn buồn hong, không biết ... gì hết, toàn ngồi đoán mò không à... Khó chịu quá đi...
Hôm qua gặp tai nạn. Thật là xui xẻo cho mình. Nếu đừng uống nhiều như thế thì có lẽ không đến nỗi này... Thôi, chuyện qua rồi. Chỉ tội cho Tee nó canh chừng mình nên mệt quá, không biết hôm nay nó học có nỗi không nữa. Cầu trời cho nó bình thường.
Còn bé Q nữa, hừm hừm, ghét quá nha.
người ta suy nghĩ nhìu quá đó...người ta đang hầm hực trong người nên người dẽ cáo lắm...nó khoan dung mà ...nó hem giận người ta đâu...
Á À, dám nói anh S dễ cáo hả X-( còn nói anh S hậm hực hả B-) Còn khoan dung nữa hả, hem giận nữa hả, ừa, cứ chờ đó đi, tui mà thấy mặt tui uýnh cho u đầu. Hừm hừm....
Thôi, anh ổn, anh khỏe, không có việc gì nghiêm trọng hết, bé đừng lo nghĩ. Có gì viết tiếp, giờ mệt người quá, đi ngủ đây :D
Một ngày nữa là Giáng Sinh rồi Một mùa Giáng Sinh bùn bùn Một mùa Giáng Sinh chán nản Lại một mùa Giáng Sinh trong lạnh lẻo cô đơn Vào một mùa Giáng Sinh kô người bên cạnh Một Giáng Sinh đen tối thê thảm
...23 rồi cơ muh chưa có hạt tuyết nào hik trời âm u vẫn còn mưa lất phất nữa...chẳng giống thánh 12 tí tẹo này giống mùa thu tháng 10 trời mưa hơn...nhìn trời mà...nhìn lại mình cũng như bầu trời âm u ảm đạm ...Một Giáng Sinh trôi qua ...2 Giáng Sinh trôi quá ...như nhau kô gì khác cũng một mình đó thui ...nhưng năm nay thảm hơn mọi năm nữa kìa ...kô có chổ đi...kô có ai đi...ở nhà ...cũng kô gặp đc ai...onl ...cũng kô gặp ai kia lun...." đang giận nữa đó mà"
...Đôi lúc nghĩ sẽ có một ngày cả gia đình đóan Giáng Sinh trong an lành quây quần bên nhau cùng gia đình có pa có mẹ có em út hạnh phúc làm sao...nhưng rồi sao ...họ đang ở đâu ...đang ở quê nhà xa lắm ...chắc sẽ kô có ngày đó đâu ... ...Lại mơ mông gia đình của mình sau này ...chồng con cùng đón mừng Giáng Sinh...tiếng cười của kháo khĩnh của bé iu, vòng tay ấm áp của anh iu...cùng trao quà tháo quà, căn nhà đầy ấp tiếng cười tiếng nói hạnh phúc... ...nhưng ùi sao ...chắc còn xa lắm...còn lâu lắm...mơ mộng chỉ là mộng mơ...ai sẽ làm cho nó thành hiện thực chính mình hay cả 2 ...
...Chán lắm ...chán cái sự cô đơn, chán cái cảnh một mình, chán cuộc sống kô như ta muốn, chán cái tương lai mịt mờ ...chán ghét ...tất cả...
...bùn chưa thỏa hay sao ...lại thêm bùn nữa ...người ta bùn ...nó cũng bùn...người ta kô vui người ta bực bội...người ta .... nó cũng bùn ... ...hum nai nó bùn...nhưng nó đâu có làm người ta bùn đâu ...nó bik nó đâu có làm quấy chuyện gì đâu ...nó đúng mà ...nhưng hem lẽ người ta sai sao ... nhưng nó bik 1 điều là nó kô làm gì có lỗi kô làm gì sai cả ... người ta suy nghĩ nhìu quá đó...người ta đang hầm hực trong người nên người dẽ cáo lắm...nó khoan dung mà ...nó hem giận người ta đâu...thì người ta cũng kô có giận nó nha...nó chỉ muốn tặng quà cho người ta ...nó muốn món quà phải lẹp lẹp xinh xinh nên nó mới vậy...nó cũng chỉ nghĩ tốt thui ...nó hem tự tay tặng cho người ta đc ...nên phải dùng qua mang. ..muh chỉ nhìn cái hình thui ai bik ...nó thế nào ...nên nó hỏi thui ...muh người ta lại ...lại nghĩ lung tung ...ùi người ta giận giận nó à ...nó hem bikl người ta đang nghĩ gì ...nó hem bik người ta mún sao... nó còn trẻ con muh ...nó khờ khạo lắm...nó hem có nghĩ sâu xa như người ta...có lẽ thế người ta hay lẫy nó ... nó bùn ùi nó vui liền...còn người ta bùn người ta giận cứ để bụng hem à ... muh thui anh iu đang bệnh bệnh nên khó chịu nên như vậy ...béQ bik ùi hem vậy nữa anh mau khỏe lại nha ...giữ gìn sức khỏe đó... shương shương anh nhìu lắm
Dzèh Dzéh Dzeh... Vui ơi là vui luôn tuy buổi sáng đi làm buổi chiều đi học về nhà mệt ơi mệt ...nhưng... về tới nhà thấy có cái thư ...."to béQ" thứ của bé ấy muh... cái thiệp của anh tới ùi ...áhhhhh hay quá đi..hum qua mới nhắc là hem bik có tới chưa nữa vậy muh tới ùi nè ...oh ho.. mở mở từ từ ra muh..."hem bik ai tò mò ..muh thấy cái bao thư bị mở ùi ..ghét hem" cái thiệp nè ...nguyên một cây thông luôn còn có " wá chừng bé iu lun nè" " ===>Ai nè Ei nè <===" iu ơi là iu lun ..áhhhhhh muốn la to ơi to lên cho mọi người điều bik rằng bé đang vui lắm nè ... Mấy cái mặt cười nhìn funny quá chừng luôn..xem xong chỉ muốn ....chay...chay...lại >:D< anh ùi nói " iu anh quá à" Cảm ơn cái món quà Noel của anh iu nhiều nha ...béQ vui lắm nè >:D< shương ơi shương lun...
Hôm nay là một ngày vui vẻ. Buổi sáng vui vẻ. Buổi trưa vui vẻ. Và tối cũng vui vẻ.
Sáng bớt được hàng tá công việc, vừa đi vừa ca hát. Trưa đi học cũng gặt hái được chút ít thành công. Tối về, chở Tee đi vòng vòng mua cái headfone, ai ngờ 'lượm' được một chú xù, he he, thế là nhà có thêm một thành viên, ngoài Trắng và Đen, giờ thêm Pickup.
Đã mấy ngày không đc gặp anh rồi nhỉ...một ...hai...ba ...còn đêm đc trên đầu ngón tay vậy không có lâu 3 ngày thui à... Người ta nói một ngày không gặp như cách 3 thu. Nay đã 3 ngày rồi hỏi sao muh không nhớ không lo cơ chứ. Bận bịu thời gian không đủ để lấp vào đâu hết cả, sáng sớm đi làm trưa đi học tới tối mịt mới về đc còn thời gian nữa đâu mà gặp đc anh, gặp mấy hum nai nhà anh lại có chuyện nên...chỉ nhớ trong lòng... Sắp Noel rồi thời tiết cũng trở lành lạnh không biết anh có tự lo đc không, anh có mặc áo ấm không rồi có bị lạnh không...bé hem có bên cạnh anh để chăm lo cho anh đc không an ủi anh đc ...nên anh phải ráng lên đó nha... Gẫn giữa tháng 12 rồi mà bên này chưa có bông tuyết nào hết trời thì lạnh buốt gió quá chừng trong trời khô khan làm sao ấy, con người cũng khô khan với nhau nữa. Noel đã bùn nếu không tuyết nữa thì...bùn nhân lên nhìu cái bùn nữa.
Lúc này chán chẳng muốn làm cái chi chi hết làm cái gì cũng rề rà không ra hồn ra bóng chi cả, con người mệt mỏi quá chừng, thếu ngủ trầm trọng nữa...giờ như cái xác không hồn hix...thảm... ...Lo đc cái ăn cái mặc thì không lo đc cái sức ...đc này mất kia đời là thế mà,...chẳng bao giờ cân đối đc cả ...chán'
Không bik hum nai anh có onl đc không nữa hay phải coi nhà hay trên bệnh viện nữa...chờ đợi anh vậy... Nhớ lắm...
Một thời gian dài không thể online để viết viết blog như bình thường nữa, cũng không thể lang thang khắp các trang web lớn nhỏ, càng không thể ngồi lì hằng giờ để luyện game, giờ là thời gian của tất bật lo toan, thời gian của chạy ngược chạy xuôi, thời gian của những stress nặng nề và triền miên...
Dạo này mình liên tục bực bội, có những lúc mình còn tự thấy mình vô lý, huống gì người khác. Những lúc như thế, mình cứ luôn băn khoăn một điều, đó là có thật là mình đang tự trói mình hay không? Đời là bể khổ. Vòng lẩn quẩn của tiền bạc vật chất nhìn từ con mắt kẻ tu hành có thật là đáng thương hay không? Lại nghĩ về nợ. Có thật là mình đang mắc nợ, và mình cần phải trả cho hết hay không?
Chiều nay Tee lại vào viện. Đang ngồi học ở ACET thì nghe nó fone, cứ lấn cấn không biết phải làm sao. Ngồi học mà đầu óc cứ lảng vảng suy nghĩ linh tinh. Nó bị gì nhỉ? 5h30 tan học, lật đật chạy về, thấy nó ổn, cũng nhẹ người được một chút, nhưng cũng không biết phải nói sao, cứ ngồi lảm nhảm linh tinh... Tối mẹ ngủ lại với nó, mình phải về trông nhà, mai còn phải dậy sớm chuẩn bị đồ cho thợ làm, nhiều việc đang chờ mình ngày mai...
Bé ơi, anh hư quá. Anh chẳng những không lo cho bé, còn không lo nỗi cho mình. Anh làm bé lo bé buồn. Nhưng mà không sao đâu, từ từ rồi nó hết thôi. Anh cũng sẽ cố gắng, rồi mình sẽ được bên nhau thôi, không còn phải nhìn cái màn hình xấu xí này mà chờ đợi nữa.
Hôm nay đi học ngày đầu tiên. Cảm giác đầu mà mình có thể nói là: Đáng đồng tiền bát gạo. Bà cô tên Yvonne gì gì đó, người Canada, nói như nhai phải kẹo cao su, chán! Nhưng được cái bả vui tính, không gây áp lực gì, dù mình phải học chung lũ con nít lớp dưới lên. Trong lớp thì người 27 tuổi cũng có, người 20 cũng có, mà 17,18 cũng có, nói chung là cả 3 thế hệ luôn. Tuy nhiên, teen vẫn thắng thế.
Ngày đầu nói chung là tốt. Có tiếp thu được một tí, dù bà cô nói nghe chỉ lõm bỏm, nhưng do mình thông minh, nên cũng suôn sẻ. Một số phương pháp mới lạ mà mình mới gặp cũng được đem ra dạy, như học sinh chấm điểm cho nhau, chia nhóm thảo luận một cách linh động (có thể chuyển nhóm cho phù hợp) hoặc một số phương pháp cũ được cải tiến cho phù hợp với chứng chỉ IELTS như cách luyện kĩ năng nói, cách trình bày một bài viết, v....v.... Tất cả tạo một ấn tượng khá tốt về ACET. Thật là may mắn! ( $460 chứ ít gì T___T)
Giờ thì Tee nó tạm ổn, mà không biết ngày mai sẽ thế nào. Thôi mình đi ngủ đây, bé có online thì cũng online ít thôi, để dành sức mà học hành, mà nghỉ ngơi. Shương lắm.
Tuần nay đi học đi làm về ngày nào cũng muộn hết...nên hem có gặp đc anh nhiều, không nói nhìu như truớc nữa, anh cũng bận bịu việc nhà khuya lắc khuya lơ luôn mới xong, 2 đứa điều mệt lã người hik luôn muh vẫn onl nói chuyện cho đở nhớ...
Hum qua thứ 7 đc nghĩ nè ...đinh ninh ở nhà bù bù lại cho anh muh đợi hòai đợi hòai luôn không thấy anh onl, nhắn tin cũng không trả lời ...call vào mới bik..." thêu bao qúy khách vừa gọi hiện thời không liên lạc đc ..." bùn bùn không bik có bị chuyện gì không, mọi lần anh kô onl điều pm cho em muh hum nai sao im re à, lo lắng quá chừng ... Khuya lắm rồi...chắc anh đã ngủ hoặc đi đâu đó nghĩ vậy nên cũng đi ngủ ...nhưng kô thể ngủ vô đc biết nhiu câu hỏi chờ câu trả lời mà... Sáng dậy chụp cái đt call cho anh ... vẫn là câu ..." thêu bao qúy khách vừa gọi hiện thời không liên lạc đc ..." không bik bị gì ùi ...call kô bik bao nhiu lần điều không đc lại không có số bạn bè của anh gì hik, nằm khóc sướt mướt luôn nghĩ không bik có xãy ra chuyện gì không, có bị gì không nữa hay lại mất điện thoại nữa rồi... mù mịt không bik thế nào liên lạc với anh đc nữa ... nghĩ trưa call vào fone nhà thử... ...khóc ùi khóc...như một đứa trẻ lạc mất người thân vậy...
Sáng onl vào nhà mới bik...anh mệt quá anh bị strees anh lại thế nữa rồi ...có chuyện gì kô vui mệt mỏi điều không nói cho em bik gì hik, em cũng kô bik làm sao an ủi chia sẽ cho anh đó mà, nếu em hỏi thì anh lại kô thik ...thế em phải làm sao chứ... Ít thấy anh khóc lắm...anh muh khóc phải lại là chuyện lớn nữa ùi đây, em cũng muốn ở cạnh anh những lúc thế nào ăn ủi anh dỗ dành anh, nhưng anh bik mà em ở xa thế nào đâu có thể bên cạnh anh đâu chỉ có cái lòng đang lo lắng cho anh đang muốn chăm lo cho anh, nhưng anh có cảm nhận đc kô huh... Nếu tối hum qua anh mở fone thì bé call anh rồi dỗ dành anh rồi... anh khóc ...em khóc anh khóc gì chuyện kô vui chuyện bực bội em khóc gì anh kô vui anh kô thỏai mái...
Thôi mọi chuyệ qua ùi anh...không sao đâu có lẽ ngủ một giấc thức dậy rồi sẽ mới mẻ hik...đừng để chuyện kô vui trong bụng hòai anh nhé... hãy trút bỏ nó ra hik đi em sẵn sàng ngồi nghe đó mà... Nhớ anh nhìu lắm. >:D< :-*
4 cái trứng gà 1l sữa tươi 35og bột mì 60 g bơ (đc làm tan ) muối
Cách làm:
Đánh trứng nhẹ tay trong 1 cái tô/ thao nhom nhỏ. Cho sữa vào quậy đều. Cho bột mì vào hỗn hộp trên. Cho bơ với muối vào quậy đều. Đê cho hỗn hộp dậy khỏang 1 giờ đồng hồ. Rồi chiên bánh trng chão nhỏ hoặc nếu có khuôn bánh.
P/S chiến bánh xong lấy ra dĩa đễ hơi nguội cho mứt và bông kem lên bánh trán ra ăn. Có thể ăn cùng cắc loại mứt khác họăc cuộn thịt đều đc.
Kem: một hột kem tươi 2dl đánh kem trong tô tới khi kem dậy ùi múc ra trang trí lên bánh ùi ăn :hug: hihihi
còn không tới tháng nữa là noel rồi. Lại thêm một mùa noel lạnh lẽo nữa. Noel tới là lại lăng xăng chạy tới chạy lui đi tìm quà đi mua quà (năm nào chẳng vậy) nhưng...năm nay ngọai mục hơn tự "handmade" làm quà có ý nghĩa hơn sự dụng đc hơn và đặt biệt (tiết kiệm hơn) nhưng tốn thời gian. Bắt tay vào làm ...Đan đôi bao tay (đã hòan tất) một sản phẩm hihihi.
Sáng ngày nào đi học cũng không quên mang theo cái bịch sốp trong đó có mấy cuộn len mấy cái que đan. Lên xe ngồi xuống là hì hụt đan cho tới trạm xe (cũng đc 35 phút ấy chứ) chuyển xe lại đan tiếp, lên trường ra chơi ngồi đan đan và đan có khi trong giờ học cũng đan nữa...hem bik sao nữa còn nhiều time muh nhưng lại muốn đan có lẽ quen rồi khi mún làm cái gì đó phải mau chóng hòan tất không muốn để nằm ì đó (cũng có nhìu việc kô thik cả tháng trời kô thèm ngó tới) bản chất mà. Nói chung chổ nào đứng ngồi đc thì điều đan đc cả... Đi đâu cũng vác theo cái bịch sốp nhìn như mấy người chuyên nghiệp kô bằng, nhưng thực ra chỉ là nghiệp dự muh thôi...hehehe Muh cũng lạ, mỏi lần ngồi đang thầy cô đi ngang ai cũng ngó hik...có lẽ họ ngạc nhiên có lần bà cô ngang quá buôn 1 câu " bây giờ rất hiếm thấy ai ngồi đan nữa" nghe muh thấy ngộ ngộ, chắc có lẽ người trẻ bây giờ là vậy ít đan lắm (ngoại trừ mình ra) nhưng thấy mấy người già họ đan nhìu lắm cơ (chắc mình thuộc dạngg người già) mùa lạnh tới có khi đi ngòai trời thấy mấy bà già bày 1 cái bàn ở chợ trời rồi vừa đan vừa bán. Thấy muh cực ghê, thông thường người bên này thik mấy hàng lọai "handmade" lắm nhưng giới trẻ giờ thík hàng chợ hơn vì nó rẽ hơn và một phần thík shopping hơn có thể. nhưng họ kô nghĩ tự tay làm lấy một món đồ cho mình nó có í nghĩa bik dường nào nhỉ(như mình vậy nè). Có lẽ mỏi người có một lối nghĩ riếng ấy mà thời đại mới mẻ quá rồi cái gì cũng phát triễn vào shop cái là mất mấy chục phút ra trên tay một món đồ rồi. Chứ bỏ ra hàng tiếng đồng hồ tự làm cho mình một món đồ có lẻ xa xôi quá đi...Nhưng cũng kô thể nói vậy gì cũng có người cũng thik loại "handmade" ấy chứ một số thôi...kô nên quơ đũa cả nắm hem chừng bị úynh í... Thui dừng vậy khi nào hòang thành những sản phẩm sẽ ra mắt mọi người hehehehe. Ta Đan tiếp đây ...đan ...đan...đan....
Không còn mấy tiếng nữa là anh đi thi sếp lớp rồi nè...Hem bik nói gì muh thấy vui vui dù gì cũng bắt đầu bước lên chặng đường đầu tiên để đi rồi nè. Mong anh học tốt để đi thi ùi còn tính chuyện dài tiếp theo nữa một chặng đường khó đi phải vượt qua nữa, nhưng em tin là anh sẽ đc gì anh đã cố gắng hết mình đã quyết tâm thì không gì khó với anh cả (hem bik có nó iqua hem nữa :-P) Em không bik làm gì cho anh lúc này chỉ bik động viên tinh thần cho anh cầu may mắn cho anh chúc anh thành công để chúng mình sớm ngày đòan tụ "gia đình nhỏ" của chún mình anh nhé...Iu anh vô vàn Iu anh chưa chan.
Người xưa thường nói tiền không thể mua được hạnh phúc. Tuy nhiên, một nghiên cứu gần đây cho thấy khi dùng tiền để mua những “dịch vụ trải nghiệm” người ta sẽ cảm thhạnh phúc hơn...
Các nhà triết học từ thời Aristotle đã tuyên bố rằng những gì con người trải nghiệm trong cuộc sống có giá trị hơn vật chất.
Để kiểm nghiệm điều này, hai giáo sư ngành tâm lí học Leaf Van Boven của Đại học Colorado, và Thomas Gilovich thuộc Đại học Cornell (Mỹ) đã tiến hành khảo sát việc tiêu xài theo ý thích cá nhân để mua sắm vật chất (material purchases) như đồ trang sức hay áo quần... và những dịch vụ trong đó người mua được trải nghiệm qua một tình huống nào đó (experiential purchases) chẳng hạn mua tour đi nghỉ hè, mua vé xem hoà nhạc...
Cuộc điều tra được thực hiện qua điện thoại với 1.279 người trưởng thành trên toàn nước Mỹ. Kết quả: 57% người tham gia cho biết khi mua những dịch vụ để được trải nghiệm qua một tình huống, họ cảm thấy hạnh phúc hơn khi mua sắm vật chất .
Trong cuộc điều tra này, Leaf Van Boven và Thomas Gilovich cũng đã tìm ra những sự khác biệt về nhân khẩu học liên quan đến quan niệm trên.Chẳng hạn, so với nam giới, phụ nữ thấy hạnh phúc hơn với việc chi tiền để được trải nghiệm qua một tình huống, những người thu nhập cao và có học thức có xu hướng tiêu xài cho tinh thần nhiều hơn.
Không như của cải, tinh thần của chúng ta luôn trở nên tốt đẹp hơn với thời gian. Van Boven cho rằng: “Chúng ta đánh giá và phân tích lại những gì mình đã trải nghiệm khi chúng ta kể lại, và những gì chúng ta đã trải qua trong cuộc sống tiếp tục là một phần của chính (con người) chúng ta”.
Nghiên cứu này đã được đăng trên tạp chí chuyên ngành Tính cách và Tâm lý xã hội (Journal of Personality and Social Psychology).
Đổi mới và thay đổi diện mạo của một quốc gia, không phải nằm trong tay của các chính trị gia, mà là trong tay của các doanh nhân, các nhà đầu tư. Bởi chính họ mới là người nhìn ra xã hội đang cần gì, đang muốn gì. Các chính trị gia, các nhà làm luật chỉ làm nhiệm vụ cân bằng lại những biến động, ổn định các dòng chảy dân cư và dòng chảy tiền tệ. Họ không phải là người khai hoang.
Chúng ta luôn đổ lỗi cho một nền kinh tế trì trệ, chúng ta đổ lỗi cho các điều luật cản trở sự phát triển, mà quên rằng chúng ta đang chen chân đi vào con đường mà hàng ngàn hàng vạn người đang đi, hãy tự mở lối đi riêng, nhìn thẳng vào chính mình, rồi hoạch định một con đường dành cho riêng mình.
Ví dụ tại Thái Lan, ngay trong thời gian khủng hoảng trầm trọng, vẫn có một số nhà đầu tư nước ngoài cho xây dựng khách sạn Regent, thuộc hàng sáu sao, trong tình trạng rối ren về quân sự cũng như luật pháp, ấy vậy mà, Regent vẫn nằm trong danh sách các khách sạn hàng đầu trên thế giới. Xung quanh chúng ta còn nhiều bất ổn, không phải vì thế mà chúng ngồi chờ mọi việc lắng dịu xuống. Hãy bắt đầu công việc với trực giác và lòng đam mê của chính mình, rồi bạn sẽ được tưởng thưởng vì điều đó.
Ví dụ tại Dubai, mặc dù nằm trong khối Các tiểu vương quốc Ả Rập thống nhất, luôn bị xem là các nước sống nhờ vào dầu mỏ, riêng Dubai đã tự khẳng định mình, tìm ra con đường khác hẳn: Dùng nguồn lợi dầu mỏ hiện tại để đầu tư cho các kế hoạch du lịch, thương mại, kinh doanh dài hơi phía sau, hàng loạt các trung tâm mua sắm mọc lên giữa sa mạc, hàng loạt khu nghỉ mát chất lượng cao được xây dựng nhằm lôi kéo khách du lịch, Dubai giờ đã là thiên đường mua sắm, làm sao có một ai dám nghĩ sẽ đem môn trượt tuyết ra sa mạc để kinh doanh. Nhưng Dubai đã làm.
Yếu tố thị trường là tiên quyết, tuy nhiên, nó không phải là yếu tố duy nhất.
Ngày xưa, khi không thể lí giải được nguyên nhân gây ra bệnh tật, thiên tai, mất mùa, hay đơn giản là một sự lạ (tất nhiên là do hạn chế về thông tin kiến thức), hầu hết dân chúng đều gọi là "sự trừng phạt", "sự trù ếm", "bùa chú", và rồi quy chụp cho những người được gọi là "phù thủy".
Tất nhiên là số lượng "phù thủy" như thế không nhiều, và cũng tất nhiên là, không phải bao giờ cũng là do "phù thủy" làm cả. Và tất nhiên, việc này cũng để lại một dấu ấn khó quên, là hàng ngàn hàng vạn người đã bị giết, bị hỏa thiêu, bị treo cổ vào thời Trung cổ, do bị quy chụp là "phù thủy"...
Ngày nay, chúng ta không còn săn lùng phù thủy nữa, nhưng thái độ đó vẫn còn tồn tại dai dẳng trong con người chúng ta. Ngày nay, "phù thủy" không gói gọn trong việc quy chụp là người này, người kia, mà rộng lớn hơn, "phù thủy" có thể là một sự vật, sự việc, một bản tính, một xu hướng của thời đại. Nói trắng ra, là "cái cớ" để "đổ thừa".
Chúng ta thường ít khi tự nhận khuyết điểm của mình, mà thường đổ lỗi đi, đùn đẩy trách nhiệm đi, ấy là do tính "tự ái", và tính "lười". Chúng ta muốn hưởng thụ, nhưng chúng ta không thích trả giá cho sự hưởng thụ đó, và thế là chúng ta "đi tìm phù thủy".
Ví dụ, "phù thủy" hiện nay là gì? Là mắm tôm. Đó chính là "phù thủy", là kẻ đã gieo rắc cái gọi là "dịch tiêu chảy cấp", tất nhiên phải tiêu diệt "phù thủy", thì sẽ chấm dứt được nạn dịch này. Tất nhiên là không phải lỗi của tôi, không phải lỗi của anh, không phải lỗi của ai cả, tất cả là do "phù thủy" đó gây ra.
Ví dụ, "phù thủy" là "thiếu tinh thần trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng". Ví dụ, "phù thủy" là "chúng nó lười quá, phải cho thật nhiều bài tập về nhà, để chúng nó khỏi đi chơi"...
... Sáng ... lăng xăng chạy lên trên kia ...HẢ...10h mới mở cửa 9h mình đi học ùi còn đâu . ...Chạy lên helsinki ...may quá 8h mở cửa ùi vậy kịp đi học chạy chạy vô lấy một tờ giấy điền thông tin chọp luôn cả 4 tờ :-P ...úi ùi chạy chạy đón xe trễ mất ùi đi học thui... ...điền điền xóa xóa ...hm... nhìn kô đẹp...cái tên viết hem đẹp ...hư tờ giấy ... ...điền điền xóa xóa ...hm ... nhìn kô ổn tụi fin đọc kô hỉu đâu có dấu muh ... bỏ tờ 2 ... ...điền điền ...viết viết ...hm...cái tên như con rắn bò ấy ...ghét quá đi ... tờ thứ 3 ùi nhá .
...Cứ nắn nót viết cái tên cái địa chỉ hòai muh hem vừa í tí tẹo này hik, nhìn kô đẹp tí tẹo nào hik, dù bik anh đây có nhìn thấy đâu chứ muh bỏ công năn nót tư chữ cái thế không bik ... cũng đưa cho mấy người nhân viên đánh vào máy muh, chắc sợ họ đọc hem hiểu :-P ...cứ điền mấy chữ ùi cất vô cặp điền mấy chữ cất vô cặp (hem bị bà cô xử sao) ruốt cuộc cũng hem điền xong nữa ... ...đc về ùi...mừng quá còn 30 phút nó đóng cửa ùi ...chạy chạy ...úi ùi úi chợt chân xém xíu có ếch ăn ùi ( có con nhỏ kia đi sau nó cười chọc quê um xùm ...tại gấp chứ hem thui đục nó ùi) đúng vậy chắc anh cũng vậy khi cảm giắc bị quê quê như thế này khó chịu lắm ...giờ bé hỉu đc ...bé sẽ không như thế nữa ... gì giờ bé hỉêu rồi ... anh đừng trách bé nữa nhé... ...Áh ...4h ùi nó đóng cửa ..lại trễ chuyến xe...nhìn nhìn bên kia tò mò chạy lại coi coi ...á nó còn mở cửa hik cả hồn ... ...chạy chạy vào bắt cái số, lấy tờ giấy, nhìn nhìn cái anh tiếp viên hem bik nên điền ở đây hay ra bàn điền nữa ...muh thui cầm viết lóay hóai điền lại nữa ...úi ùi ui ...viết chữ to quá hem đủ ...úi ùi ui tờ thứ 4 ùi à ... Lại điền lại tờ thứ năm ...Phew!!! ùi cũng xong ...kí tên rẹt rẹt ...xong ùi nhá...bỏ bao thứ bỏ thùng thư là xong ...tung tăng chạy ra ...móa ui lại trễ một chuyến xe ...nhìn nhìn cái tờ giấy mới điền xong có tờ kèm theo ...Á ..chik choa ...quên đánh dấu vào một ô ùi tiu ùi...chik vịt con ùi ...hix ...lon ton chạy vô lại ...nhìn anh tiếp viên ...cừơi cười ..." tui quên đánh dấu một ô này ùi nè làm sao" "chắc kô gì, để lấy chìa khóa mở tung thùng thư ra thử" ạc ạc tưởng tìm lại cái thư lâu dữ trong thùng chỉ rỏn rẻn 2 cái bao thư kà kà ...xé bao thư mau mau đánh cái dấu ...ùi đưa cho anh tiếp viên bỏ vô bao thư ùi bỏ vô thùng thư ...lần này xong ùi nha ...chắc chắn đúng 101% lun ...hihihi Lên xe lửa cũng hem đc ngồi nữa chẳng còn lấy cái chổ đứng đứng đau cái chân quá chừng ...cứ chạy tới chạy lui kô đó muh...cho đáng đời ...đồ vịt con muh.
Anh đang bùn, anh đang giận, anh lại nhậu xỉn. Điều do em gây ra cả. Em không muốn thế nhưng lời nói đã nói rồi nhưng lòng kô có nghĩ vậy đâu anh đừng giận nữa mà. Onl thấy cái nick sáng ...nhưng kô trả lời ...time trôi qua ...Idle ...có lẽ đã ngủ rùi...uhm xỉn xỉn chóng mặt người mệt lắm, ngủ đi cho khỏe, mai dậy có ngày mới hem có gì đâu... béQ lun chờ anhS đừng bùn nữa anh nhé. Yêu anh mãi mãi...>:D<
UNESCO vừa đánh tiếng cho tất cả các quốc gia vùng Đông Nam Á tham dự giải thưởng "Di sản văn hóa phi vật thể". Tiêu chí để đoạt giải là "bảo tồn và phát huy tốt" các di sản được coi là văn hóa phi vật thể như múa, hát, dân ca, nghệ nhân các ngành đúc, đục đẽo, nhạc cụ v...v...
Đại diện phái đoàn Nhật Bản tham gia với tiết mục múa truyền thống. Về tiêu chí bảo tồn, Nhật Bản được điểm tối đa, tuy nhiên, nhóm múa vẫn chưa phát huy hết tinh hoa của điệu múa dân tộc này, nên đành ngậm ngùi ra về.
Kế đến là phái đoàn Trung Quốc, tham gia với tiếng đàn tì bà ai oán, ôi thôi thì khán phòng ai ai cũng sụt sùi vì thương cảm cho tiếng đàn tài hoa, đoàn được điểm tối đa về phát huy, nhưng nghệ nhân biểu diễn đàn tì bà này đã 99 tuổi, yếu lắm rồi, UNESCO buộc phải đánh rớt vì không còn ai bảo tồn di sản này, và khuyến cáo phái đoàn Trung Quốc cần sớm sớm tìm ra nhân tài tiếp nối kẻo mất đi di sản này thì tiếc nuối cho nhân loại lắm... Đoàn Trung Quốc đành gật gù rồi sắp xếp hành lí lục tục ra về...
Các quan chức UNESCO lúc này ngao ngán vì chưa tìm được người trao giải thì thư kí chương trình lên nói nhỏ là đoàn Việt Nam hiện giờ vẫn chưa đến, mà không hiểu lí do vì sao, vì chưa có bất kì thông tin nào mà đoàn Việt Nam thông báo cả. Các quan chức lo lắng, nhưng cũng bấm bụng bảo nhau chờ thêm 15 phút nữa. Trong thời gian này thì khán giả bắt đầu la ó, và một số quá khích đã ném chai lọ vào ban tổ chức...
Sự việc đang đến hồi trầm trọng thì Trưởng ban tổ chức giải đứng lên phát biểu: "Nhằm tôn trọng tính công bằng, và thể hiện tinh thần yêu quý các di sản, ban giám khảo quyết định chờ đoàn Việt Nam thêm 30 phút nữa..."
Từng phút, từng phút trôi qua, cả hội trường nín thở chờ đợi, mà tăm hơi đoàn Việt Nam vẫn vô vọng. Thời gian gần sắp hết, mà vẫn chưa có tin tức gì. Ngài thư kí cứ đi ra đi vào thấp thỏm, có người chốc chốc xem đồng hồ, các phái đoàn bạn gọi điện thoại tứ tung mà vẫn không cách gì liên lạc được vì: "Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được ...."
Sau cùng, các vị trong Ban giám khảo đành ngồi lại với nhau, và sau một hồi tranh cãi quyết liệt, Giải NHẤT cuộc thi "Bảo tồn và phát huy Di sản văn hóa phi vật thể năm 2007" đã thuộc về phái đoàn Việt Nam, với di sản lâu đời của dân tộc Việt Nam: Đi trễ.
Đoàn Việt Nam đã bảo tồn cực tốt, và phát huy cũng cực tốt, nên giành giải nhất là đúng rồi. Tuy nhiên, giải thưởng phải trao vắng mặt, vì đoàn Việt Nam ... tới trễ 3 tiếng.
Trộn bơ, đường bột, muối và lòng đỏ trứng gà vào nhau rồi nhồi chung lại. Cho bột mì vào nhồi cho đều các nguyên liệu với nhau. Chia bột ra từng phần nhỏ ước lượng vừa khuôn bánh, nhấn cục bột ra điều khắp khuôn bánh dầy cở 2-3 mm. Nhấn sao cho bột bằng dưới đái khuôn hoặc bỏ đậu khô vào giấy bóng rồi nhấn giữa khuôn để giữ cho bột khi nướng không nổi lên. Cho vào lò nướng 200độ C nướng khoảng 7-8 phút. Lấy bánh ra để bánh nguội rồi đổ bánh ra khuôn. Cẩn thận kẻo bánh bị bể.
Cho vani với sữa vào chung rồi hâm nóng lên. Lòng đỏ trứng, đường, bột bắp đánh dậy lên. Đổ sữa nóng vào trứng rồi bắt lên bếp lửa nhỏ, khuấy đều tay cho tới khi thấy sữa trứng sền sệt nặng tay nhắt xuống bỏ bơ vào khuấy đều rồi để nguội.
Trang trí bánh:
Cho một muỗng canh nhân vào giữa bánh trên mặt nhân bánh trang trí trái cây tùy thích của mỏi người rồi rắc đường bột qua rỗ lượt.
p/s khuôn bánh cở khuôn bánh bò loại nhỏ. Vỏ bánh muốn giòn và ngon thì nên làm bột bánh trước một ngày khi nước bánh.
Từ hôm từ chối dọn với nhỏ bạn tới giờ thấy trong lòng sao sao không đc thoải mái cứ nghĩ không bik mình có quá đáng không có làm sai không nữa...lúc đầu tự mình muốn dọn chung giờ lại tự mình từ chối làm cho nhỏ bạn chới với không bik phải lo làm sao nữa...mấy hum nai cứ thấy là tội nghiệp nó quá chừng.
nhưng mà nó tìm đc nhà xa lắc xa lơ cái trường học của mình quá chừng, dù nhà đó đầy đủ tiện nghi đồ đạc điều có hik... nghĩ có dọn cũng tốt nhưng đoạn đường xa quá đành thôi... Anh nói đúng bây giờ mình tụi nghiệp nhỏ bạn muh dọn chung sau này có khó khăn đi lại hay tiền bạc rồi ai sẽ tội nghiệp cho mình lúc đó chỉ có mình mình tự lo lấy mà thôi. Hồi trưa muốn gọi cho nhỏ mà hem có can đảm nói chiện với nhỏ sợ nhỏ không vui nhỏ cáu lên là hik bạn bè lun nên đành im im vậy khi nào nhỏ nguôi ùi hỏi thăm nhỏ sau vậy, mình bik nhỏ bạn mình không có hẹp hòi muh, hy vọng nhỏ sẽ hiểu cho nổi lo của mình mà không trách mình bỏ rơi nhỏ... Mình bik nhỏ giờ chắc trách mình lắm một mình ở căn nhà một tháng gần 500€ lận kô nhỏ lại chưa có việc làm kô bik nhỏ sẽ ra sao nữa...hay là nhỏ không mướn nhà đó nữa...muốn gọi cho nhỏ quá chừng... mình có nên kô...có nên wan tâm nhỏ bạn chút xíu kô...?
........................................
Cuối cùng cũng đc...có can đảm gọi fone ùi nói chuyện bình thường vậy là kô gì thấy nhẹ nhỏm đi nhìu cứ sợ nhỏ giận mình kô à...nhỏ dễ shương ghê...người bạn tốt.
Mấy ngày nay đổ bệnh, người rũ ra vì lười Nhìn chung quanh còn quá nhiều việc cần phải làm, lại càng lười Hôm qua là một ngày vui, dường như là vui nhất mà mình có trong những chuỗi ngày bận bịu gần đây Em ngồi bên kia, trong và xanh lạ lùng Dường như tôi có thể nhìn xuyên qua em, như xuyên qua nắng vậy
Hồi ấy, em mới về, không quen cảm giác nóng nực ở Sài Gòn, nên mau mệt Trưa, em ngủ ở võng, gương mặt như trẻ con Mình nhìn, và chỉ biết cười Không diễn tả nổi cảm giác lúc đó Vui, lo, buồn, sợ Chỉ thấy từ xa thẳm đâu đó, bình yên...
Nhà mình vẫn bình yên, đều đều có mươi người khách vào hằng ngày Và cứ bình yên như thế Nghĩ cũng khỏe Không ồn ào, không rắc rối, cứ bình lặng thế Vậy được rồi, mình chả mong gì hơn Còn hôm nào khỏe khỏe, thức một đêm làm thêm cái template Ác một nổi vẫn chưa mò ra cái cách change temple bằng ajax cho cái này
Nghe có vẻ hơi kì kì ha. Không phải là mê tín nhưng dù sao thì cũng nên tham khảo, phải không nào? * Khăn tay, khăn quàng cổ:
Do khăn có trong từ “khó khăn” nên sẽ mang đến những khó khăn cho người nhận. Là bạn bè, ấy ơi của nhau, hổng lẽ bạn cầu bạn bè mình không “xuôi chèo mát mái”?
Cũng như tặng khăn, ly dự đoán sẽ mang đến sự chia ly, li biệt. Đó là chưa kể những loại ly sành, sứ có thể bể bất kì lúc nào nếu bạn không cẩn thận. Đồ tặng cái gì bể là xui lắm đó. Tình cảm cũng có thể bể theo.
* Nước hoa
Do đặc trưng của nước hoa là bay mùi nên nhiều người lo sợ tình cảm cũng bay theo mùi hương. Nhưng thật ra xài nước hoa là bí mật của mỗi người vì nước hoa kết hợp với mùi cơ thể sẽ tạo ra sự đặc trưng. Nếu bạn không biết chắc rằng người nhận thích mùi gì thì không nên tặng. Bạn có thể đòi “lại quả” ít tiền tượng trưng như mua bán để tránh tiếng tặng, đỡ xui.
* Hoa hồng vàng
Hoa hồng vàng tượng trưng cho sự phản bội, chia ly nên những người đang yêu nhau không bao giờ muốn nhận hoa hồng vàng cả. Nên cẩn thận khi chọn hoa cho người ấy, bạn nhé!
* Tiền, trang sức bạc
Khi có ý định tặng tiền cho bạn bè vì thực tế để họ thích mua gì thì mua hay những trang sức bằng bạc, bạn nên khéo léo hỏi trước xem ý người nhận thế nào vì chữ “tiền” đi liền với chữ “bạc”. Còn trang sức bạc thì bạn biết rồi đấy! Sẽ không ai muốn tình cảm sẽ “bạc bẽo" đâu, bạn ạ!
Khi chọn quà cho bạn bè, người ấy, bạn nên lưu ý để quà tặng của mình sẽ đem lại niềm vui cho người khác mà không mang ý nghĩa xui xẻo nào hết, bạn nhé!
Một cái cắn cụt mỏ, tại béQ dám thách anhS. ( Cái này chưa nè, cái mỏ còn nguyên à :-w )
Một ngày nói "iu iu", tại lâu wá hem gặp. ( Cái này cũng chưa nè, hong có đủ một ngày gì hết trơn á :( )
Bù cho anhS gấp 3. Tại mạng chậm. Hem cho edit nha. ( Cái này dưới Cà Mau bù ùi thì phải nè :"> )
Hum nai 2/1/2007, béQ hẹn 3/1/2007 béQ bù lại. ;;)
BéQ hứa sẽ nấu canh cho AnhS, 1 nồi lun. :P ( Cái này chưa nè, về toàn đi chơi hem à B-) )
Tháng 11/2007, béQ nợ anhS một buổi biểu diễn múa, he he he
BéQ nợ anhS quá chừng cái hun luôn, tại béQ toàn về trễ, anhS thức chờ mà dài cổ lun X-(
BéQ nợ anhS nhiều lắm, để từ từ anhS nhớ anhS kể tội tiếp :-w
Để từ từ nhớ ra, ghi thêm vào...
AnhS nợ BéQ những thứ sau:
Một món quà, mà anhS quên tặng. (Cái này anh Sang chưa làm lun, mai mốt bù lại :P)
Một thứ "iu iu", anhS hẹn tháng sau...mà chưa thấy nữa. (Thấy ùi, mà còn chưa thì mai mốt cho nhìn lại lần nữa ;;) )
AnhS hứa hát cho béQ nghe cả ngày lun. (Cái này cũng có làm ùi, mà chỉ hát được có chút xíu buổi tối à, tại sáng mắc làm ùi, với lại nhìu người úm :">)
AnhS hứa "mai mốt dìa nói cho nghe cái này"...tò mò quá chừng. (Cái này làm rồi, hôm đó vào nói nhỏ: "Anh Sang mắc .... quá" đó ;) nhớ hong? :P)
Anh nói mai mốt về... sắm đồ "Tết" cho béQ. (Cái này mẹ sắm ùi, có tính hem ta ;;) )
Không biết bằng cách nào, và vào một ngày nào, thời điểm nào mà ba có thể xem được những dòng này, nhưng đó không phải là ý thật sự mà con muốn. Con muốn viết ra, để mai này, vô tình hay hữu ý, con sẽ đọc lại, lúc thành công cũng như thất bại, con sẽ vững hơn, vì đây không hẳn là một lá thư, một lời xin lỗi, lời cảm ơn... Mà hơn hết, nó là lời hứa mà con tự hứa với lòng, với ba của con.
Hiện tại con đang ấp ủ một ước mơ, ước mơ này đơn giản, đơn giản đến nỗi con đã từng có nó, mà con cũng đã tự đánh mất nó. Hụt hẫng, chới với, con không biết tin vào đâu, và chỉ vùi đầu vào những cuộc chơi vô độ, hoang đàng... Ước mơ đơn giản đến độ, có hàng triệu triệu kẻ đang có nó, nhưng lại muốn từ bỏ nó. Ước mơ đơn giản, nhưng xã hội này không bao giờ rộng vòng tay cho những người như con. Con muốn đi học.
Nhưng ngay phía sau câu nói: "Con muốn đi học" này, con sẵn sàng phỉ nhổ vào mặt bất kì kẻ nào gọi con là ham học. Bởi con không là một thằng ham học. Con chỉ học, để có thể làm tốt hơn, nhanh chóng hơn những gì con đang muốn làm. Bởi với những năm tháng kinh nghiệm của ba, ba có thể đương đầu với xã hội, con thì từ nhỏ được ba cưng chiều, chưa hề bước ra đường đời, thì ngoài con đường tiếp thu kiến thức ra, con chẳng có cơ may nào để thành công. Còn học hỏi kinh nghiệm ngoài đời ư? Giá nó đắt lắm, có khi học phí phải trả bằng chính gia sản của mình, vợ con của mình. Kẻ thù sẽ lấy sạch tất cả, kể cả tài sản, kể cả những người thân yêu nhất của con, nếu như con không có kiến thức.
Mấy hôm nay, vô tình trong lúc nói chuyện với một đứa bé hàng xóm, nó hỏi con: "Sao anh Sang không đi làm?". Con bất giác trả lời: "Thì anh đâu có ở không!?", nó lại nói: "Em thấy đi làm phải giống mấy ông công nhân may chứ, sáng tới chiều mới về mà, còn em thấy anh Sang toàn ở nhà..." Đó, ba thấy chưa, xã hội đã nhồi sọ cho lũ trẻ, là làm việc thì phải như thế, thầy cô đã nhồi sọ lũ trẻ, đi làm là phải giống mấy anh công nhân may. Bất kì đứa bạn, bất kì đứa học sinh nào con gặp, cũng rặt một câu là mai này học giỏi sẽ tìm một nghề lương cao, cũng rặt một lối tư duy là học giỏi sẽ làm chức cao, và thế là tọng vào đầu những thứ vô bổ như "tiếng Việt thực hành", "Kinh tế chính trị *** *****", "Điều lệ *****" v...v... Mai này, khi công ty sắp phá sản, lôi mấy quyển đó ra mà tụng....
Nhiều người sẽ nói con là mơ hão huyền, nhưng xin thưa, từ những ngày còn cơm rau cơm cháo kìa, con đã không bao giờ nghĩ tới cảnh con sẽ phải đi làm thuê, dù rằng con đã từng đi làm rất nhiều, rất nhiều... Con luôn giấu ba, kể cả việc con bị xù lương, bị cúp cơm, bị phạt, bị kiểm điểm, bị vân vân và vân vân... Bởi đối với con, điều đó không đáng để nói cho ba hay.
Hiện nay, nhà mình cũng không thuộc dạng khó khăn, nhưng gặp lúc xây lại nhà, rồi mùa mưa tới sớm mà đi thì trễ, hàng hóa không bán ra được, trên thương trường thì hằng chục hằng trăm người nhảy vào cạnh tranh, nên có lẽ ba không có nhiều thời gian suy nghĩ cho con, nhưng con không buồn, con sẽ tự lo, con sẽ tự học hết những gì con thấy, thay vì phải bỏ ra hàng đống tiền như ngày xưa, xót lắm...
Cho nên nếu mai này, ba có trách, đừng trách con vô tình mà không quan tâm ba. Không phải con không thèm nói, mà là con không thể nói. Những gì con không chắc chắn, con không dám nói. Vì con đã hứa nhiều rồi, và cũng thất hứa nhiều rồi, ba cũng đã buồn con nhiều rồi. Con muốn có kết quả, rồi con mới nói. Ba đã gắng gượng, ba đã không bỏ con từ những ngày con quậy phá nhà cửa, con tin là, ba sẽ hiểu con, con không muốn bỏ ba đâu.
Bạn chưa biết "sức mạnh" của nụ cười ghê gớm cỡ nào đâu nhé...
... Vì nụ cười là khởi đầu của mọi hạnh phúc. Bạn cười, và nhận lại một nụ cười khác, chẳng phải rất vui sao? Người ta ước tính trẻ em cười khoảng 400 lần/ ngày còn người lớn chỉ 20 lần/ngày. Phải chăng vì thế mà bạn thường thấy vui hơn khi chơi đùa với thằng nhóc em 3 tuổi, dù nó rất ư là.. đáng ghét (hehe)!
... Vì nụ cười là khắc tinh của Stress. Các nhà khoa học đã nói rằng 1 phút cười "maximum" bằng những 45 phút ngủ sâu (nhưng cũng đừng vì thế mà cả ngày cười hòai không ngủ nhé)!
... Vì nụ cười giúp bạn chiến thắng và phòng chống bệnh tật. Cười có tác dụng điều hòa chức năng bơm máu của tim, làm tim khỏe hơn. Cười giúp cơ thể chống lại các bệnh nhiễm trùng nguy hiểm. Ngòai ra, cười còn là một bài tập hữu ích cho những người mắc bệnh hen suyễn hay viêm phế quản. Cười là một họat động giúp thả lỏng, "thể dục nhịp điệu" các cơ sau một thời gian làm việc mệt nhọc.
... Vì nụ cười giúp bạn xua tan mọi nỗi phiền muộn, lo toan trong cuộc đời. Nó giúp bạn giải thoát khỏi 3 "con virus": sự cáu bẳn, tức giận và buồn chán. Nó "cài đặt" cho bạn các "phần mềm" nhỏ gọn nhưng cực cần thiết như: sự bao dung, sự lạc quan và niềm vui tiếng cười làm thắt chặt các mối quan hệ, làm chúng trở nên tốt đẹp hơn.
Khi đang giận một ai đó, cứ cười đi, bạn sẽ thấy sự cáu bẳn vừa nãy biến mất đi liền!
Hãy luôn nở nụ cười đi, vì biết đâu một ngày nào đó - “người ta” sẽ nói “Tớ thích ấy vì nụ cười của ấy!“, hehe, như thế thì tớ đoan chắc bạn sẽ cười cả ngày luôn ấy!
Ngày tôi bắt đầu bước đi trên con đường của mình, hai bên đường rợp đầy bóng mát, mặt đường êm như được trải hoa hồng phía dưới.
Bàn tay mẹ dìu dắt từng bước chập chững, những lời cổ vũ nhiệt tình của chị em và họ hàng, tôi bắt đầu bước đi trên con đường đó một cách dễ dàng...
Rồi khi tôi cao hơn, lớn hơn lúc trước, mẹ buông tay tôi ra, nhưng mẹ vẫn âm thầm đi phía sau để bảo vệ tôi, con đường bắt đầu có những khúc cua, cỏ cây thưa dần và tôi bước đi khó khăn hơn. Rồi tôi thấy những người bạn đang chạy đến bên và đi cùng tôi, chúng tôi trò chuyện vui vẻ cho đến khi gặp một ngã ba, là lúc tôi quyết định con đường tương lai cho mình.Tôi và bạn bè, mỗi người chọn cho mình một con đường riêng.
Khi ấy, tôi trưởng thành hơn và trông xa hơn, tôi cảm thấy thế giới đang thu nhỏ lại. Khác với khi còn bé, đối với tôi thế giới rất rộng lớn. Phải chăng khi tôi nhận thức được càng nhiều, thì tôi sẽ lớn hơn trong suy nghĩ, và thế giới bắt đầu nhỏ lại. Con dường bây giờ bắt đầu u ám hơn, cạm bẫy được đặt nhiều hơn, và tôi đang đi -chỉ có một mình.
Bất ngờ tôi vấp ngã, một cú ngã khá đau khiến tôi mệt mỏi và không muốn đứng dậy. Tôi nằm đấy và nhìn về phía con đường của mình, quá nhiều khó khăn mà đích đến lại xa vời quá. Tôi sẽ không bao giờ đến nổi.
Chợt tôi nghe từ phía sau tiếng của mẹ, thì ra mẹ đã đứng đó trông theo từng bước đi của tôi vào đời, mặc dù mẹ đã không đi cùng tôi, nhưng tôi luôn mang trong lòng tình cảm của mẹ, thứ tình cảm linh thiêng mà tôi biết, dù tôi có đi xa đến đâu, nó cũng không bao giờ ra ngoài vùng.. phủ sóng.
Có một bàn tay đã giúp tôi đứng dậy, cùng đôi vai cứng cáp cho tôi làm điểm tựa. Tôi phát hiện có một chàng trai đã quyết định bước vào con đường này và đi cùng tôi. Hai đứa tôi cùng đi chung một đường, tôi cảm thấy đỡ sợ hơn, và cũng yêu đời hơn trước. Đi bên người ấy, con đường bây giờ trở nên đẹp hơn bao giờ hết.
Rồi thời gian sau, anh ta rẽ sang một con đường khác với một cô gái khác. Hai đứa tôi đã không còn đi chung một đường. Tôi suy sụp, và khi tôi tưởng mình sắp ngã xuống một lần nữa, thì tôi thấy những con đường khác, và những người bạn của tôi đang chạy trên con đường đó, một cách mạnh mẽ.
Tôi tự hỏi làm sao họ có thể vượt qua rất nhiều thử thách trên con đường mình đang đi tới như thế? Những người bạn quay lại nhìn tôi và nói tôi hãy cố lên. Tôi biết rằng dù cuộc sống có đổi thay đến đâu, và bạn bè tôi có cuộc sống cũng như con đường riêng của mình đi nữa. Họ vẫn là bạn tôi và vẫn luôn ủng hộ tôi hết mình.
Tôi thấy có một con đường giống với con đường tôi đã đi hồi nhỏ, và cũng có một cô bé đang bước đi trên đó. Nhưng em không được cha mẹ dìu dắt như tôi, và một chân của em đã bị liệt. Tôi thấy con đường của em khó khăn hơn tôi gấp bội, nhưng ý chí của em lại mạnh mẽ đến bất ngờ.
Tôi thấy có một anh sinh viên nghèo đang đi trên con đường của mình, nhưng lạ thay, con đường của anh lại quá nhiều chông gai, khiến chân anh chảy máu nhiều lần. Anh vấp ngã, nhưng anh gượng đứng dậy. Thời gian đầu, anh vấp ngã nhiều lần, rồi về sau, có lẽ rút được kinh nghiệm, anh bắt đầu đi nhanh hơn, khi anh hoàn thành con đường của mình. Tôi thấy anh ở vị trí cao nhất.
Quay trở lại với con đường của chính mình, tôi mới thấy nó êm ái hơn những con đường gió bão chông gai của nhiều người khác, bên tai tôi là lời an ủi động viên của bạn bè. Tôi bắt đầu bước chậm lại, thả hồn theo những cơn gió mơn man trên tóc, nghe tiếng chim hót và những tia nắng đang nhảy múa. Có lẽ nhiều lúc chạy quá nhanh, tôi đã không nghe thấy những âm thanh này. Rồi tôi quay đầu lại, nhìn tất cả những gì mình đã trải qua, tự đúc kết kinh nghiệm cho bản thân, rút ra được nhiều bài học. Tôi nhắm mắt và dành một khoảng lặng trong tâm hồn. Mở mắt.. và tôi tiến về phía trước, trên con đường của mình.
...........
Đừng ngại những thử thách trên con đường mà bạn đang đi tới, hãy nhìn sang những con đường bên cạnh và bạn sẽ thấy người khác đã tận tuỵ với con đường của họ như thế nào.
Nếu chẳng may bạn đi sai đường, không có gì phải sợ cả, bạn rẽ sang một con đường khác và sẽ không bước vào con đường cũ kia nữa vì nó không phải là của bạn.
Đừng ngại những chông gai và thử thách trong cuộc sống, nó sẽ đưa bạn lên một vị trí cao, nếu bạn biết mạnh mẽ vượt qua.
Đại tướng Võ Nguyên Giáp vừa công bố một lá thư về việc xây Nhà Quốc hội trên báo Đại Đoàn Kết, sau khi gửi cho nhiều báo khác nhưng không được đăng, theo lời ban biên tập tờ báo.
Thư của Tướng Giáp nói ông phản đối chủ trương xây dựng Nhà Quốc hội ở khu di tích 18 Hoàng Diệu, đồng nghĩa việc phá bỏ Hội trường Ba Đình.
Chủ trương này đã được Quốc hội Việt Nam thông qua tại phiên họp cuối cùng của Quốc hội khoá 11 ngày 2-4.
'Lòng dân chưa yên'
Một số nguồn tin cho rằng ban lãnh đạo hiện nay của Đảng Cộng sản đã chỉ thị cho báo chí nhà nước không đăng các ý kiến trái chiều về việc xây Nhà Quốc hội nữa.
Tuy nhiên, số báo Đại Đoàn Kết ngày 1-11 lại vừa công bố lá thư phản đối của Đại tướng Võ Nguyên Giáp.
Trong phần giới thiệu, tờ báo viết: "Vừa qua, trong dư luận xã hội có lan truyền tin cho rằng Đại tướng Võ Nguyên Giáp có viết bức thư rất tâm huyết đề nghị Trung ương xung quanh chủ trương dỡ bỏ Hội trường Ba Đình, xây dựng toà nhà Quốc hội mới trên khu di tích Hoàng thành Thăng Long, nhưng thư không được các báo đăng."
Báo Đại Đoàn Kết nói họ "đăng toàn văn ý kiến này, với mong muốn các tầng lớp nhân dân cũng như các cơ quan lãnh đạo cao nhất của đất nước nên tham khảo như một sự trăn trở, day dứt của một vị khai quốc công thần trước chủ trương nói trên, dù ngành xây dựng đã trình Chính phủ và đã được Quốc hội khoá 11 biểu quyết đa số."
Quan điểm của tướng Giáp là phải bảo tồn toàn bộ khu di tích 18 Hoàng Diệu và Hội trường Ba Đình, di tích mà theo vị tướng là "không thể thiếu của bề dày lịch sử 1000 năm Thăng Long – Hà Nội".
Hiện nay, mặc dầu Quốc hội đã biểu quyết, nhưng cán bộ và nhân dân còn có nhiều ý kiến, lòng dân chưa yên
Đại tướng Võ Nguyên Giáp
Ông cho rằng "đã là di tích lịch sử mà xuống cấp thì phải tu sửa, bảo tồn chứ không phải phá bỏ đi".
"Hiện nay, mặc dầu Quốc hội đã biểu quyết, nhưng cán bộ và nhân dân còn có nhiều ý kiến, lòng dân chưa yên".
Đại tướng Võ Nguyên Giáp nói thêm: "Riêng tôi, một lần nữa xin nêu lại ý kiến dứt khoát không nên làm nhà Quốc hội tại khu di tích 18 Hoàng Diệu và tuyệt đối không được phá bỏ Hội trường Ba Đình."
Ông cũng đặt câu hỏi gợi ý so sánh hai công trình nổi tiếng trong Nam và ngoài Bắc:
"Chúng ta nghĩ thế nào khi thấy cần phải bảo tồn Dinh Độc lập (Hội trường Thống Nhất) mà lại quyết định phá bỏ Hội trường Ba Đình?"
Mặc dù chủ trương phá dỡ Hội trường Ba Đình và xây nhà Quốc hội tại đó đã được thông qua, nhưng tướng Giáp vẫn đề nghị Quốc hội tổ chức một phiên họp, và nhấn mạnh phải thảo luận "thực sự dân chủ, phân tích kỹ những ý kiến khác nhau".
Chủ đề chính trị?
Cuộc tranh luận về việc xây hay không và xây như thế nào trụ sở Quốc hội Việt Nam đã diễn ra vài năm nay và đặc biệt thu hút sự quan tâm của dư luận.
Một số nguồn tin từ Việt Nam và trong giới Việt Kiều ở Pháp tin rằng sự kiện Đại tướng Võ Nguyên Giáp lên tiếng có ý nghĩa chính trị trước Hội nghị Trung ương giữa kỳ của đảng CSVN mà dự kiến sẽ diễn ra giữa năm 2008.
Hội trường Ba Đình hiện nay
Tác động chính trị của việc Tướng Giáp lên tiếng, sau khi cựu Thủ tướng Võ Văn Kiệt cũng công bố thư ngỏ tương tự hồi tháng 10 vừa qua trên báo Tuổi Trẻ về Hội trường Ba Đình là ở chỗ Ban lãnh đạo hiện thời, chủ yếu là TBT Nông Đức Mạnh đang là đối tượng của các phê phán đến từ những nhân vật tuy đã nghỉ hưu nhưng còn uy tín cao trong đảng.
"Nếu thấy cần thiết, Quốc hội nên lấy ý kiến nhân dân...tổ chức theo những phương thức mà nhân dân có thể tham gia thực sự chứ không phải chỉ lấy ý kiến nhân dân cho có lệ."
Vị cựu Thủ tướng còn nói người dân phía Nam không hề được hỏi ý kiến gì vì cuộc triển lãm về dự án Hội trường Ba Đình được tổ chức chỉ ở Hà Nội.
Riêng với báo chí và giới chuyên môn, chuyện tưởng như đã chấm dứt sau khi giáo sư Phan Huy Lê, Chủ tịch Hội Khoa học Lịch sử Việt Nam bày tỏ sự ủng hộ cho kế hoạch xây mới nhà Quốc hội.
Trả lời đài BBC hồi tháng Năm nay nay thì với dự án mới, "khu di tích Hoàng thành sẽ được bảo vệ toàn vẹn và nghị quyết hồi tháng 4.2007 của Quốc hội Việt Nam chính thức giải quyết một vấn đề kéo dài gần 4 năm nay."
Thế nhưng sự kiện tờ Đại Đoàn Kết đăng thư của Đại tướng Võ Nguyên Giáp, và sau đó được khen trên một tờ báo khác trong Nam cho thấy vấn đề vẫn chưa ngã ngũ.
1: Sữa tươi 450g, bơ 50g 2: Đường 60g, keo rau câu 2 muỗng cạnh 3: Nước nhân hạt mơ 2 muỗng cạnh ( hoặc các bạn có thể dùng nước trái cây nguyên chất thay thế cũng đc) 4: Đường thắng: đường cát 100g, nước nóng 4 muỗng canh.
Cách Làm:
1: Đem nguyên liệu (1) nấu sôi, nguyên liệu (2) trộn đều rồi đổ vào nguyên liệu (1), nấu hoà tan, tắt lửa, cho nước nhân hạt mơ vào khuấy đều, đổ vào khuôn để đông (3.h)
2: Đường bỏ vào nộ, khuấy liên tục, để lửa nhỏ cho đường chảy ra, đổ nước nóng vào, nấu khoảng 1 phút, tắt lửa để nguội, thành đường thắng.
3: Đậu phụ nhân hạt mơ cắt miếng, cho đường thắng vào.
Mẹo Nhỏ : 1. Đường khi thắng, nhiệt độ rất cao vì thế khi đổ nước nóng vào nên cẩn thận, tránh bị bỏng.
2. Có một cách anh khắc là thêm nước đường và trái cây.
Tối thứ 7, thằng Tee bị đụng xe, cả nhà nháo nhào lên Mình chạy ra thì thấy nó nằm dưới đất, chả nói năng gì, chỉ toàn rên ư ử trong cổ họng thôi Nhìn qua thằng nằm bên cạnh, nó mà không bị nặng như thế (bong cả mảng da đầu!) chắc mình dậm cho nó dập mặt luôn rồi x-( Hai tay nâng đầu nó lên, mắt nó trợn trắng, tay chân lạnh ngắt, mình lay mãi mà nó không có chuyển biến gì, quay lên kêu Phúc với Mỹ về nhà lấy xe, còn mình thì xoa xoa đầu dò tìm coi có chỗ nào bị thương không... May mà không có chỗ nào, vậy thì lí do gì mà nó bất tỉnh như thế???? Bỗng nó rên to hơn, giọng có thay đổi, mình ghé sát nghe nó nói, rồi hỏi vào tai nó, "đau chỗ nào hả?", nó lẩm bẩm: "đau hết mình mẩy..." Ôi trời, dù gì cũng đỡ rồi... Xe tới, Phúc với Mỹ chở nó đi bệnh viện, mình theo sau, xui ơi là xui, xe hết xăng giữa đường, đành chạy bộ :((
Lên bệnh viện thì nó đỡ, thấy nó cũng tỉnh phần nào, trả lời bác sĩ được, mừng trong bụng, nhưng mà nó cứ hỏi hỏi hoài, có một câu hỏi hoài, "tao bị làm sao vậy?" Cứ chốc chốc nó lại khều khều, hỏi hỏi, nghe mà xót ruột, hong biết có khi nào nó cứ hỏi vậy hoài, chắc chết quá :(
Nhưng mà may, về nhà ngủ một đêm tới sáng, nó cũng nhớ ra, nói chuyện bình thường, hix, cám ơn trời phật T___T
Nó vừa bị xong, thì tối đó, tới lượt mình trúng gió, cảm liệt giường, nằm rên hừ hừ, trời thì mưa ì đùng, nghĩ lại sao ổng ác ghê, lúc cần ấm áp thì mưa gió, lúc cần mát mẻ thì nắng nóng cháy da, khốn thiệt!
Ngủ li bì cho gần một ngày trời, sáng ra mặt đù luôn...
Mấy hôm nay nhà xảy ra tùm lum chuyện, trong khi hàng chẳng bán ra được, rối tinh rối mù lên, không biết đến bao giờ mới thay đổi được đây....
Không lẽ khi xưa đói khổ như thế còn sống nổi, giờ cỡ này mà chết sao? Không đời nào.
Nhắc lại một câu của eminem cho có khí thế: "You only get one shot, do not miss your chance to blow..."
Trời đông lạnh lại về, thêm một mùa lạnh lẻo cô đơn, mấy hum nai tuyết rơi đầu mùa cái lạnh của đông làm cho em nó cứ sụt sịt hoài. Dù mặc ấm tới đâu thấy vẫn lành lạnh lắm á. Mới hum qua đây còn tung tăng dắt xe ra chạy ra chạy vô vậy muh sáng ra cái người yếu đi luôn, nghẹt mũi ắt xì quá chừng cái người nóng rang hik lên lun cái đầu thì nặng trĩu như búa bổ vậy.
Tối thì không ngủ đc sáng ra lại thêm cái thiếu ngủ nữa đi muh con mắt cứ nhắm mắt mở a... đón xe đi học thì lại quên trình vé ra làm ông tài xé tới kêu mới hay...không bik cái hồn đang ở đâu muh cái thân xác rả rời thế này kô bik nữa... Nước mũi chảy tèm nhem hik trơn i như con nít vậy, nước mắt lại chảy nữa...ngoài trời lạnh ơi lạnh lun -10 độ ùi mắt ướt ướt cảm giác đc đang bị đông đá á ghét quá đi. Bệnh vậy em nó lại không chịu ở nhà nằm nghĩ đâu, em nó không muốn nghĩ học dù rất muốn nằm nhà... nghĩ học lại mất bài theo kô kịp người ta sao ráng lội lên trường vậy... Leo lên những bật cầu thang muh nặng trĩu đôi chân nhất muốn kô lên nữa, sao cái người không còn một sức lực nào thế không bik...
Anh bệnh em cũng bệnh...không thể chăm sóc cho nhau gì hik. Không bik anh đở chưa nữa chứ nói chóng mặt hoài kô bik ra sao... Còn bé thì đau cổ đau cái đầu...sổ mũi ghét quá à i như con mèo vậy á....tèm nhem ra hik ... Trời lạnh quá anh ơi.... Thèm có hơi ấm của anh quá à >:D<
úi ùi...hết giờ ùi phải đi ra ngoài thui...không viết viết nữa...
Bình minh hé sáng choàng tỉnh sau một giất ngủ dài đầy mộng mị... Ta đến bên khung cửa sổ kéo rèm ra một khung cảnh thật lãng mạn một khung cảnh thật nên thơ.. Trên trời cao đang buông xuống muôn ngàn bông hoa tuyết trắng xoá, tuyết rơi tuyết bay trong gió vướng lại trên cành cao động lại trên thãm cỏ úa màu như một tấm thãm trắng xoá trải dài trên mặt đất.
Tuyết rơi đầu mùa nên tuyết vội tan mau lắm chỉ kịp ngắm nhìn 1 xíu rồi tan rồi thêm bông tuyết khác rơt rớt xuống cứ thế nên ta đc ngắm tuyết đến quên thời gian. Ngồi bên khung cửa nhìn ra tuyết nhuộm trắng cả bầu trời trắng cả mái đầu của người đi đường qua lại... Lại có người chạy trốn trong trời mưa tuyết thế này...trời kô lạnh lắm đâu 0 độ c mà Trong đó có ta... lang thang ngoài trời tuyết những bước chân vội vã để không bị ướt người không bị lạnh nhưng cũng không quên lưu lại vài bô hình của ngày đầu mùa đông thế này. Tuyết chỉ đẹp một lúc nào đó thôi, khi ông trời oi bức thì tuyết sẽ tan ra thành nước rồi mọi người đc một phen bĩu môi "dơ thật" trong đó cũng có ta. Có lẽ mọi người và ta điều vậy chỉ yêu cái đẹp của tuyết mới rơi mà thôi. Bầu trời âm u ánh đèn đường đã sáng, dưới lòng đường làng tuyết trắng hắt hiu mờ dưới ánh đèn tan dần trong lòng đất. Người đi đường đc một phen mĩm cười " tuyết rơi soi sáng đường ta đi" vì màu trắng của tuyết giúp 1 phần mang lại ánh sáng về đêm cho người đi đường và có cả ta nữa.
Một mùa đông lại đến... cái lạnh sẽ quay về bông tuyết trắng lại rơi... ta cô đơn giữa trời hoa trắng...
Hôm nay vô tình lang thang trên Google, thấy lại chú hà mã vui tính này, nhớ lúc cái máy tính của mình chưa có internet, toàn xem trong mấy cái đĩa soft bán ngoài tiệm, giờ xem lại vẫn còn thấy hay :D
Nhấn vào link bên dưới để xem tiếp, tui không có post bên ngoài vì sợ nó load lâu làm nặng thêm cái trang nhà ^^!
Vâng, cuối cùng thì mình cũng đã nghe được lời ấy. Xin hứa với đời, thằng Sang này vay gì sẽ trả đó, không nợ một ai đâu, hãy yên tâm đi ...
Mình là ai? Ngồi nhìn, nghĩ, tính toán, trang giấy cứ nhòe ra, cố tìm cho ra một con đường mà mình có thể đi Tôi phải làm sao? Tôi đòi hỏi quá cao chăng? Không, tôi không đòi hỏi cao Tôi cảm thấy như thế là vừa đủ... Vâng, bầu trời đã đủ rộng để tôi sải cánh.
Tôi hết cảm thấy giận rồi Đây là lần đầu tiên, tôi không còn thấy điên lên khi cãi đuối lí, hay khi tôi bị oán trách một điều gì đó Thay vào đó, là một cảm giác nặng nề, nặng trĩu... Cả buổi chiều toàn nghĩ miên man Rồi tôi sẽ về đâu ?
Tinh thần cứ đi xuống, thảm hại quá chừng Nhìn vào gương, thần sắc như thây ma Cảm giác mệt mỏi muốn buông xuôi cứ tràn ra, chui lòn vào từng thớ thịt Nhũn người...
Nhưng cứ lẩm bẩm Nói đi nói lại một câu lảm nhảm như thằng điên "Mình không thua, mình không thua, mình không thua..."
[Chorus] Who run it? You know the acting like ya don’t know We run it You do know but the acting like ya don’t know Who run it? You know the acting like ya don’t know We run it And you don't know but ya acting like ya don’t know You know the acting like ya don’t know I tear the club up fo sho This flow is gon’ bring mo dough And you don't know but ya acting like ya don’t know
[50 Cent] Now homey I say I runn it, runn it cause I’m in control Hipnotique, Hennessy, a couple shots of Patrón I have ya feeling alright, I get ya high as a kite Party-poppin shawty says she coming with me tonight I ain't shoulder leaning, I ain't snapping and popping Either I’m bobbing my head or I’m just standing there watching I’m a hustler I hustle, you can tell that I’m paid And I protect what I got, I’m in the house with my blade Nigga you front you gon' get it, OK now maybe I’ve said it Cause I want you to tri-ip, yea I be on that shit hit You should see when I’m stuntin’ I flash the stones to be wanton Push the whip, see me rollin’, you can tell that I’m holdin’ I’m just doing my thang, you know the units the game I got my grimey Shady with me you front he’ll have to get me Off your ass I’ll pay the lawsuit and laugh Haha its not a big deal it’s nothing but some cash Lets Go…
[Chorus] Who run it? You know the acting like ya don’t know I tear the club up fo sho This flow is gon’ bring mo dough And you don't know but ya acting like ya don’t know Who run it? You know ya acting like ya don’t know I tear the club up fo sho This flow is gon’ bring mo dough And you don't know but ya acting like ya don’t know
[Eminem] When me and Fif’ got together to do this music The more we became enveloped we just developed a fellowship through it It’s no pretend shit its friendship mi nemesis es su nemesis Same for him it’s just media see to them images it’s just images But this shit is no gimmicks this is blood-in and blood-out When there’s beef you just gotta know when to butt-in and butt-out, If there’s a problem we solve it, we don’t resolve it It usually just evolves into one big brawl and we all get involved in it We should all get a merit, cause most beef we inherit And wear it like a badge of honor pass it around and share it And let it go to whoever’s holding the most current beef on their shoulders And the soldiers got their backs till it’s over But tonight, we aint come in here to beef with nobody We came to party - Banks, Cashis and Mr. Ferrari So it’s Shady Afterm-izzath back in that ass You wizz-ass, come-izzon, what kinda fizz-uckin quzzition is that?
[Chorus] Who run it? You know the acting like ya don’t know I tear the club up fo sho This flow is gon’ bring mo dough And you don't know but ya acting like ya don’t know Who run it? You know the acting like ya don’t know I tear the club up fo sho This flow is gon’ bring mo dough And you don't know but ya acting like ya don’t know
[Cashis] Pistol play ricochet say where the victim lay Slumped over bleedin, J.F.K H.K. to ya chest plate, cave I will ride to the death, do you rep thatta way? Forever I’ma be a Shady 7-4 gangsta Plus I’ll survive everything you got in that chamber I thrive off of danger, jumpin in all beef You keep talking shit, now the squad can call me
[Lloyd Banks] Enough holding back the steam, Em let off a magazine Dapper Don, Cap’ of Queens, mixed in with Cashis creams Started off with half a dream, developed into what you see Telling ain't my cup of tea, can’t tell I’m a fucking G? I’m all automatic when I’m at it, start static and you splattered Shit shattered, I’ma walking bitch magnet Spit it how I live it live it always to the limit And I’m always on my pivot for my digits you dig it? So………
[Chorus] Who run it? You know the acting like ya don’t know I tear the club up fo sho This flow is gon’ bring mo dough And you don't know but ya acting like ya don’t know Who run it? You know ya acting like ya don’t know I tear the club up fo sho This flow is gon’ bring mo dough And you don't know but ya acting like ya don’t know Who run it?
[Outro - Tony Yayo] You know what this is.. Shady.. G-Unit.. Aftermath.. Lloyd Banks.. Cashis.. Marshall Mathers.. Ferrari F-50.. It's a movement.. You can't stop it.. I'm talkin' to yal, Tony Yayo.. Go.......
Sáng ngày nào đi học cũng không quên mang theo cái bịch sốp trong đó có mấy cuộn len mấy cái que đan. Lên xe ngồi xuống là hì hụt đan cho tới trạm xe (cũng đc 35 phút ấy chứ) chuyển xe lại đan tiếp, lên trường ra chơi ngồi đan đan và đan có khi trong giờ học cũng đan nữa...hem bik sao nữa còn nhiều time muh nhưng lại muốn đan có lẽ quen rồi khi mún làm cái gì đó phải mau chóng hòan tất không muốn để nằm ì đó (cũng có nhìu việc kô thik cả tháng trời kô thèm ngó tới) bản chất mà.
Nói chung chổ nào đứng ngồi đc thì điều đan đc cả...
Đi đâu cũng vác theo cái bịch sốp nhìn như mấy người chuyên nghiệp kô bằng, nhưng thực ra chỉ là nghiệp dự muh thôi...hehehe
Muh cũng lạ, mỏi lần ngồi đang thầy cô đi ngang ai cũng ngó hik...có lẽ họ ngạc nhiên có lần bà cô ngang quá buôn 1 câu " bây giờ rất hiếm thấy ai ngồi đan nữa" nghe muh thấy ngộ ngộ, chắc có lẽ người trẻ bây giờ là vậy ít đan lắm (ngoại trừ mình ra) nhưng thấy mấy người già họ đan nhìu lắm cơ (chắc mình thuộc dạngg người già) mùa lạnh tới có khi đi ngòai trời thấy mấy bà già bày 1 cái bàn ở chợ trời rồi vừa đan vừa bán.
Thấy muh cực ghê, thông thường người bên này thik mấy hàng lọai "handmade" lắm nhưng giới trẻ giờ thík hàng chợ hơn vì nó rẽ hơn và một phần thík shopping hơn có thể.
nhưng họ kô nghĩ tự tay làm lấy một món đồ cho mình nó có í nghĩa bik dường nào nhỉ(như mình vậy nè).
Có lẽ mỏi người có một lối nghĩ riếng ấy mà thời đại mới mẻ quá rồi cái gì cũng phát triễn vào shop cái là mất mấy chục phút ra trên tay một món đồ rồi. Chứ bỏ ra hàng tiếng đồng hồ tự làm cho mình một món đồ có lẻ xa xôi quá đi...Nhưng cũng kô thể nói vậy gì cũng có người cũng thik loại "handmade" ấy chứ một số thôi...kô nên quơ đũa cả nắm hem chừng bị úynh í...
Thui dừng vậy khi nào hòang thành những sản phẩm sẽ ra mắt mọi người hehehehe.
Ta Đan tiếp đây ...đan ...đan...đan....